Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 37: ÂU YẾM



Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển

Edit + Beta: Phô Mai Chi

Hướng Dương nghe Quý Nghiễn nói vậy nhưng vẫn nhìn cậu chằm chằm, sau đó lại đưa tay sờ mông cậu, định luồn ngón tay vào khe mông cậu.

Quý Nghiễn đỏ mặt ngay lập tức, không ngờ động tác sờ mông cậu của Hướng Dương lại... lại dâm như vậy...

Sau đó Quý Nghiễn lại phát hiện ra một chuyện xấu hổ hơn nữa là tư thế nằm này không ổn lắm vì Hướng Dương có thể nhìn rõ ràng biểu cảm trên mặt cậu khi nhìn cậu từ trên xuống, dù có quay đầu thế nào đi nữa cũng không tránh nổi tầm mắt của hắn. Dường như Quý Nghiễn bị Hướng Dương bao phủ dưới thân hắn, gương mặt điển trai nhễ nhại mồ hôi ấy phóng đại ngay trước mắt cậu.

"Hướng Dương..." Bỗng tim Quý Nghiễn đập nhanh hơn, vừa hồi hộp vừa mong đợi. Dù gì cũng làm hết rồi nhưng lúc nãy chỉ mải xấu hổ, cảm giác rung động dường như tới đầy đủng đỉnh.

Còn Hướng Dương vẫn đang sờ soạng nửa thân dưới của cậu như rất cố chấp với lỗ nhỏ của cậu.

"Cậu..." Đột nhiên Quý Nghiễn túm tay hắn, mặt đỏ ửng kéo nhẹ tay Hướng Dương ra. Cậu không muốn lùi bước hay chối từ mà là chủ động dạng hai chân ra co đầu gối lại để hạ bộ của Hướng Dương tiện đưa vào hơn. Quý Nghiễn xấu hổ quay đầu đi chỗ khác: "Cậu lại gần chút... thế này... ổn hơn..."

Quả nhiên Hướng Dương nhích về phía trước, hạ bộ của hai người lại kề sát nhau. Quý Nghiễn vốn đang trong tình trạng bán cương nhưng bị thứ cứng rắn của Hướng Dương chọc vào hình như cũng có chút phản ứng.

Song hành động tiếp theo của Hướng Dương càng khiến Quý Nghiễn bất ngờ hơn. Hắn đè đầu gối Quý Nghiễn lại, nâng lên phía trước rồi cúi đầu nhìn mông cậu, mắt dán chặt vào ngay giữa lỗ nhỏ ướt át.

Sau khi nhận ra Hướng Dương đang nhìn chỗ nào, Quý Nghiễn xấu hổ đến mức suýt nữa nhảy từ trên giường xuống, chính cậu còn chưa nhìn chỗ đó bao giờ, sao mà không ngượng cho được. Nhưng tư thế nằm ngửa còn bị đè đầu gối làm cậu khó nhấc người dậy nổi, chỉ có thể vươn tay bịt mắt Hướng Dương lại: "Đừng nhìn mà..."

Quý Nghiễn thấy xấu hổ tột cùng vì cậu bỗng nhận ra một điều từ phản ứng của Hướng Dương. Có lẽ hắn không muốn làm mà chỉ muốn nhìn mông cậu mà thôi, cậu hiểu lầm mất, nên mới...

Quý Nghiễn thực sự muốn chôn ngay lời mình vừa nói năm phút trước, xấu hổ kinh khủng khiếp.

Nhưng sau khi bị Quý Nghiễn che mắt, Hướng Dương không ngừng lại mà vẫn tiếp tục sờ soạng người cậu. Hắn có hứng thú với Quý Nghiễn nên tự nhiên cũng sẽ có hứng thú với tất cả các bộ phận trên người cậu. Hắn buông một tay ra, sờ từ đùi Quý Nghiễn xuống, men theo khe mông lại chạm vào chính giữa lỗ nhỏ một lần nữa. Miệng lỗ ướt đẫm do gel bôi trơn còn sót lại, xung quanh còn dính chút chất lỏng màu trắng, là tinh dịch sau khi hắn bắn vào trong còn chưa xử lí sạch sẽ hẳn.

Vừa rồi Hướng Dương chưa kịp nhìn rõ đã bị Quý Nghiễn bịt mắt lại nhưng dường như hắn vẫn rất tò mò về nơi này nên lại đưa ngón tay vào trong.

"A..." Quý Nghiễn bị kích thích đến mức miệng lỗ nhỏ co rúm lại, thân thể lần nữa mềm nhũn ngã ra sau.

Tầm mắt Hướng Dương sáng rõ trở lại, tiếp tục nhìn chăm chăm vào mông Quý Nghiễn, có vẻ như nhớ tới động tác nới rộng Quý Nghiễn dạy mình, lại nhớ tới dáng vẻ Quý Nghiễn nhún trên người mình khi nãy. Trước kia mỗi lần Quý Nghiễn dạy Hướng Dương một điều gì mới, cậu đều bảo hắn làm lại một lần, luyện tập liên tục cho đến khi hiểu thì dừng lại. Vậy nên hắn như đang luyện tập, đút ngón tay vào trong rồi rút ngón tay ướt đẫm ra.

"Đợi đã... Hướng Dương..." Lúc tự nới rộng Quý Nghiễn không có cảm giác gì, nhưng không biết tại sao khi bị Hướng Dương chạm vào thì lại phản ứng rất mạnh, lỗ nhỏ mút rất chặt, thậm chí còn có thể cảm nhận được khoái cảm kì lạ khi ngón tay hắn ra vào cơ thể mình. Lại thêm bị Hướng Dương nhìn mình chằm chằm không chớp mắt nữa, cậu xấu hổ vô cùng tận, liên tục lùi về sau: "Không, hức... đừng nhìn mà..."

Nhưng Hướng Dương vẫn kiên trì đuổi theo, đè Quý Nghiễn dưới thân mình, phản ứng lỗ nhỏ co rút liên tục làm hắn biết có lẽ Quý Nghiễn rất thoải mái, đâm vào nơi đó hết lần này tới lần khác. Gel bôi trơn trong người Quý Nghiễn vốn đã hơi khô lại nhưng do nhiệt độ cơ thể tăng lên kèm theo động tác của Hướng Dương nên đâm vào rút ra trơn tru hẳn lên, ngay cả tinh dịch bên trong cũng chảy ra theo.

Quý Nghiễn không nhìn thấy nhưng Hướng Dương lại thấy được toàn bộ. Hắn nhìn chăm chăm một hồi, cảm thấy hạ bộ cương cứng hơi khó chịu.

"Đau..."

Lúc Quý Nghiễn bị chơi đến mức hơi không chịu được nữa, nghe thấy hắn kêu đau thì lo lắng trong phút chốc, ngay sau đó cậu thấy Hướng Dương kéo tay mình đặt lên dương v*t đang cương cứng của hắn, hình như muốn cậu sờ. Mặt Quý Nghiễn nóng bừng, lại lần nữa đối mặt với thử thách dạy học đầy xấu hổ. Cậu đã quen dạy Hướng Dương rất nhiều lần, biết quá trình này có thể phải lặp đi lặp lại mấy lần: "... Vào đi."

Tay Hướng Dương bị rút ra ngoài.

Quý Nghiễn nằm trên giường, dạng hai chân, nắm lấy cậu nhỏ của hắn rồi dẫn dắt hắn từ từ tiến vào.

Hướng Dương vẫn chăm chú nhìn mông cậu, thấy quá trình dương v*t của mình chậm rãi vào trong cơ thể Quý Nghiễn.

Làn da trắng ngần của Quý Nghiễn ửng hồng vì xấu hổ, nhưng cậu còn phải nói những lời còn xấu hổ hơn: "Hướng Dương... cậu di chuyển... giống như vừa nãy ấy... tiến vào... rồi lại lùi ra..."

Hướng Dương luyện tập sơ qua một chút, lại được Quý Nghiễn hướng dẫn tư thế vài lần, cuối cùng cũng đâm vào rút ra thuận lợi.

Không biết do tư thế hay ngón tay không thể nào so sánh được với dương v*t mà lúc Hướng Dương chủ động có vẻ đâm tới tuyến tiền liệt của cậu rất dễ dàng. Quý Nghiễn không kiềm chế nổi rên rỉ thành tiếng, thẹn thùng cắn môi dưới nhưng phản ứng của cơ thể rất lớn, lỗ nhỏ mấp máy nhả ra nuốt vào thứ chứa đầy ham muốn, ngay cả dương v*t của cậu cũng cương cứng vì bị kích thích, áp vào bụng dưới của Hướng Dương.

Hướng Dương cảm nhận được, thấy vẻ mặt vừa thoải mái vừa khó chịu của Quý Nghiễn, đột nhiên nắm lấy thứ dán sát người mình, nhắc lại lời Quý Nghiễn đã nói: "Sờ sờ... thì không đau nữa..."

Quý Nghiễn kêu to một tiếng, gọi tên Hướng Dương, sau đó... sau đó cậu bị sờ đến khóc luôn.

Bọn họ âu yếm nhau hai giờ đồng hồ, sau khi làm tình lại ôm hôn mãi không dứt. Quý Nghiễn trần truồng kề sát Hướng Dương, cảm nhận được nhiệt độ và cảm giác đụng chạm da thịt tuyệt vời, không muốn lãng phí dù chỉ là một phút, một giây.

Nhưng thời gian hạnh phúc cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.

Quý Nghiễn chẳng thể nào ngăn cản thời gian trôi qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn kim giờ và kim phút trên đồng hồ treo tường chầm chậm nhích sang năm giờ. Cậu đứng dậy mặc quần áo rồi bắt đầu dọn dẹp sau khi xong việc, lau sạch sẽ tinh dịch và gel bôi trơn dính trên giường sau đó về nhà mình trước khi Lý Lệ Liên và Hướng Kiệt quay trở lại.

Quý Nghiễn không dám vệ sinh nhờ phòng tắm nhà Hướng Dương, định về nhà rồi tắm rửa, nhưng về đến nhà thật rồi cậu cũng không đi tẩy rửa ngay. Bên trong mông vẫn ướt, còn có thứ Hướng Dương bắn vào lần hai. Cậu chỉ muốn... lưu lại cảm giác được ôm này lâu hơn một chút.

Kì nghỉ hè nóng nực cuối cùng cũng kết thúc, tới ngày phải rời đi.

Quý Nghiễn dậy sớm, ăn sáng xong rồi còn đi bắt xe. Trên bàn ăn, Lâm Nguyệt Cầm dặn đi dặn lại, bảo cậu phải chú ý hết thứ này tới thứ khác, đừng làm quen với bạn xấu, đừng để bị người ta lừa, phải chăm chỉ học hành, còn sợ mình dặn dò sót cái gì không, bảo Quý Thu Viễn nghĩ giúp xem. Quý Thu Viễn ngồi trong phòng khách xem tivi giả bộ không quan tâm lắm nhưng lúc Lâm Nguyệt Cầm nói luôn mồm cũng thỉnh thoảng xen vào vài câu.

Hai vợ chồng chưa từng trải qua chuyện này không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn hết sức lo lắng khi con cái sắp đi đến nơi khác học một mình.

Tuy đây là lần đầu tiên Quý Nghiễn sống một mình bên ngoài nhưng phần lớn là tràn đầy mong đợi, cậu muốn nhìn thấy một mặt khác của thế giới này, vẫn muốn rời khỏi môi trường khép kín này.

Ăn sáng xong, Quý Nghiễn ra huyền quan đi giày, lúc mở cửa nhìn thấy cửa ngoài nhà Hướng Dương bỗng khựng lại. Chập tối ngày đó cậu đã chào tạm biệt Hướng Dương, nhưng lại không nói cho hắn sáng nay phải đi lúc nào. Thực ra cậu hơi sợ nhìn thấy Hướng Dương tới tiễn vì cậu không đủ mạnh mẽ, cậu sợ mình sẽ khóc mất.

Giọng Lâm Nguyệt Cầm thúc giục vang lên sau lưng, Quý Nghiễn gác lại suy nghĩ của mình, đi xuống cầu thang rồi bước ra khỏi cổng.

Lúc Quý Nghiễn đợi xe buýt ở đầu làng cũng có vài học sinh kéo vali đứng ở trạm xe buýt cùng người nhà. Mỗi năm gần đến mùa tựu trường, trong làng đều xuất hiện cảnh tượng này.

Quý Nghiễn đã từng rất hâm mộ những người sắp rời làng ấy, nhưng bây giờ cậu chỉ còn lại sự bất đắc dĩ mãnh liệt.

Cậu không nỡ xa Hướng Dương chút nào.

Xe buýt đến trạm đúng giờ, hành khách lên xe lần lượt chào tạm biệt gia đình. Quý Nghiễn chậm rãi xếp hàng, trước khi sắp lên xe, cậu vẫn ngoái đầu lại nhìn một cái. Dù biết Hướng Dương không thể nào tới nhưng cậu vẫn hơi hối hận vì không nói cho hắn, có chút xót xa trong lòng.

Ánh nắng ban mai không quá chói chang, ấm áp chiếu xuống mặt đất.

Khoảnh khoắc Quý Nghiễn ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy một bóng dáng mơ hồ từ xa. Bóng hình ấy ngày càng lớn, đường nét cũng càng lúc càng rõ ràng.

Hướng Dương chạy về phía đó. Gương mặt hắn toát lên vẻ nôn nóng hiếm thấy, cầm trong tay một bông hoa loa kèn màu trắng. Đây là lần đầu tiên hắn chạy ra ngoài một mình xa như vậy, như thể đang liều mình vượt qua chứng mình mắc phải, vẫn luôn cố gắng đến gần Quý Nghiễn, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy cậu.

Quý Nghiễn thấy quả nhiên mình vẫn không đủ mạnh mẽ, rơi nước mắt ngay tức thì.

Quý Nghiễn biết mình rất mất thể diện, cũng biết có thể những người xung quanh đang nhìn cả hai. Dù Hướng Dương có cố gắng nhiều thế nào đi chăng nữa, kể cả khi đã trưởng thành, hắn cũng không thể gạt bỏ hình ảnh là một người thiểu năng trí tuệ trong mắt người khác. Còn chính cậu, người vô cùng thân thiết với Hướng Dương, cũng nghiễm nhiên bị liệt vào hàng ngũ quái thai. Thực ra Quý Nghiễn biết hết, nhưng lúc này cậu chẳng buồn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, cậu nhìn Hướng Dương chạy về phía mình và nhận lấy bông hoa loa kèn hắn tặng.

Môi Hướng Dương mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại nhíu mày không biết nên diễn đạt như thế nào.

Nhưng Quý Nghiễn lại thấy mình nhìn đã hiểu rồi.

Hướng Dương tặng cậu một bông hoa loa kèn. Đây là bông hoa đầy ắp kỉ niệm, ngôn ngữ của loài hoa là mãi mãi không màng danh lợi, đừng từ bỏ một người mình yêu sâu đậm.

Quý Nghiễn biết chắc Hướng Dương không hiểu đâu, có lẽ hắn gấp bông hoa này chỉ đơn giản vì đó là thời điểm bọn họ thực sự bắt đầu tiếp xúc với nhau - một đêm hè sắp vào thu năm mười ba tuổi.

Quý Nghiễn khóc như mưa, càng lúc càng khóc to hơn. Cuối cùng cậu vẫn không để ý tới ánh mắt của người khác và ôm lấy Hướng Dương.

"Hướng Dương, đợi tớ, đợi tớ trở lại..." Cậu thì thầm bên tai Hướng Dương gần như nghẹn ngào, lặp lại lời hứa của mình lần nữa với âm lượng mà chỉ hai người mới nghe thấy.

Hướng Dương chậm rãi ôm lấy cậu, siết chặt vòng tay. Dẫu hắn biết giây tiếp theo sẽ phải buông tay nhưng khoảnh khắc này vẫn muốn ôm người ấy vào lòng.

Mùa hè ấy, trong cái ôm tạm biệt, bọn họ đã thực sự trưởng thành.