Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 53: Xuống tay giết người



[Ai?...Là ai?...] cô gào lên trong lòng nhưng bất lực, trong bóng tối càng không biết gã cầm thú đang định giở trò đồi bại kia là ai.

Tuy không rõ mặt, nhưng Lục Thiên Tình có thể cảm nhận được bàn tay kia cưỡng chế miệng và một tay cô rất chặt, sau đó sờ từ từ xuống bụng cô, hơi thở gấp gáp, cười đểu cáng vô cùng.

"Mỹ nhân, da thịt em thật mềm mại quá...` Gã thô bỉ nói, Lục Thiên Tình nghe qua thì trực giác mách bảo mà liền biết, người này tuyệt đối không phải Thạch Tâm Hân.

Lục Thiên Tình không còn muốn nghĩ gì nhiều nữa, bởi ngay bây giờ cô chỉ biết bản thân đang lâm vào nguy hiểm, nếu còn không làm gì đó thì thực sự sẽ bị cưỡng bức.

[Cầm thú, đi chết đi] Bảng hết sức lực của mình, cô liên vùng vẫy mà rút con dao phòng thân giấu dưới gối ra, không do dự gì mà dứt khoát đâm vào người đàn ông phía trên nhanh như cắt một cách tới tấp trước khi gã kịp làm ra hành động gì vượt phận.

"Á..."

Gã đàn ông không kịp đề phòng, chỉ kịp rú lên một tiếng đầy thảm khốc, máu đỏ từ bụng theo vết dao đâm phải chảy tràn ra.

Lục Thiên Tình chớp lấy cơ hội mà xô ngã gã ra, vùng dậy khỏi giường lao về phía cửa phòng, đồng thời hét lớn.

"Cứu...

Cứu với..."

Nhưng trước khi kịp để cô gọi người đến, gã đàn ông đã lao đến túm lấy cô mà đè vật xuống sàn, bóp lấy cổ cô, mặc cho vết thương trên bụng gã vẫn còn tuôn ướt máu.

Gã gắn giọng, vết thương bê bết máu trên bụng dường như đã làm gã phát điên mà quên hết sắc dục, gã rít lên như một con thú dữ, đang chuẩn bị mà nuốt lấy sinh mạng nhỏ bé thoi thóp của cô vào trong người mình.

"Con khốn...Mày dám làm ông bị thương sao? Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết chết mày..."

Lục Thiên Tình bị gã bóp chặt cổ, đến mức thở cũng cảm thấy rất khó khăn.

Cô vẫy vùng tán loạn nhưng vô ích, đến lúc tưởng như sắp đầu hàng mà chết rồi thì cô bỗng thấy có một thân người đang trèo vào cửa sổ, sau đó chỉ nghe hự một tiếng từ phía trước, bàn tay to khỏe đang bóp lấy cổ cô buông lỏng ra, sau đó gã ta ngã vật xuống nền đất, chẳng còn động tĩnh gì nữa.

Lục Thiên Tình hoảng loạn, cô bật dậy mở ngay công tắc đèn.

Một cảnh tượng hãi hùng khiến cô mở to mắt chất trân.

Gã đàn ông đang nằm ngửa bất động dưới sàn kia chính là A Vỹ, tình nhân của Triệu Tân.

Trên ngực trái của gã có một con dao lớn cảm sâu, máu đỏ tuôn ra ướt cả áo.

Cô không thấy gã thoi thóp, liền nén run sợ mà sờ thử hô hấp trên mũi gã.

Chỉ một giây sau, cô ôm chặt miệng, hai mắt lộ rõ sự kinh hoàng.

"Chết...Hắn chết rồi..."

Nói xong cô lại nhìn thân người đàn ông đang đứng ngay trước mắt, tư thế cao ngạo, gương mặt không có chút động tâm lo sợ nào.

Người vừa giết chết gã cầm thú đó, ấy vậy mà lại là Thạch Tâm Hân.

Thạch Tâm Hân đã giết người ư? Lại chỉ với một đòn ra tay dứt khoát như vậy, một nhát dao nhọn cắm thẳng vào tim, đã lấy đi sinh mạng một người trong tích tắc.

Thạch Tâm Hân đối diện với cái nhìn tê cứng của cô, mặt vẫn không biến sắc như thể trong mắt anh, gã ta chết cũng chẳng đáng là gì.

"Anh...Anh giết người rồi...

Cô lắp bắp, nhìn cái xác đẫm máu trước mắt càng khiến cô thêm sợ hãi về con người Thạch Tâm Hân.

Một đêm tưởng chừng như được say giấc, thì lại là một đêm giết người kinh hoàng.

Cùng lúc đó, bên ngoài có những tiếng bước chân lẫn âm thanh gào thét chói chang vọng lại.

"A Vỹ, kế hoạch thất bại rồi.

Cậu mau chạy đi, có nghe thấy không A Vỹ...

Lục Thiên Tình nghe rõ, đó là tiếng của Triệu Tần.

Thanh âm càng lúc càng gần lại căn phòng của cô.

[Nếu không muốn vào tù thì mau theo tôi rời khỏi.] Thạch Tâm Hân không thể ngồi yên để lộ mọi sự, liền lập tức ra hiệu, sau đó kéo tay Lục Thiên Tình vẫn còn run lẩy bẩy, trèo ra đường cửa sổ trở về phòng cũ của cả hai, rời khỏi hiện trường.

Vừa đi xong, cửa phòng cũng bật mở.

Hóa ra âm mưu trà trộn vào Thạch gia để cuỗm tài sản của Triệu Tân đã bị phát hiện, Thạch Vũ cùng Thạch Tâm Thất dẫn theo Triệu Tần tiến vào trong tìm người, nhưng khi thấy nằm trên sàn là A Vỹ đã chất đẫm máu, thì mụ liên rú lên, sau đó ngất đi vì kinh sợ.

Sự việc ngoài ý muốn này khiến Thạch Vũ cũng phải có chút sững sờ.

Nhưng rất nhanh sau đó, Thạch Tâm Thất liền đứng chắn trước cái xác mà lên tiếng.

"Ba đưa bà ta nhốt vào nhà kho trước đi.

Chuyện ở đây, để con xử lý"

Sau khi Thạch Vũ rời đi, Thạch Tâm Thất mới quay lại nhìn.

Dưới góc phòng, là đôi dép ngủ của Lục Thiên Tình vẫn còn dính máu, năm trong một góc, may mắn là không ai kịp nhìn ra.

Cạnh đó còn có một chiếc cúc áo nam màu vàng nghệ bị rơi ra, Thạch Tâm Thất nhìn là biết ngay, chỉ em trai mình mới có màu cúc áo đặc biệt đó.

Anh nhìn chiếc ga giường nhàu nhĩ, xem xét lại hiện trường thì liền hiểu ra mọi việc, mặt không biến sắc, Thạch Tâm Thất rút con dao từ thi thể ra, như trút bỏ oán hận lại đâm vào ngực cái xác thêm một nhát sâu hoắm, lẩm bẩm.

"Cặn bã, chết rất xứng đáng!"

Sau khi trở về phòng riêng, Lục Thiên Tình lập tức lao vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Cô muốn lau đi mùi máu tanh còn bám trên cơ thể, gột rửa đi những cảm giác run rẩy đến ngộp thở của mình.

Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng, chính đôi tay này lại đồng lõa với chồng mà giết chết người ta.

Cô tắm rất lâu, rất lâu, nhưng dù có lâu đến thế nào thì vẫn không át đi được sự hôi tanh xuất phát từ tâm trí.

Nhưng ngược lại, Thạch Tâm Hân lại bình thản hơn cô rất nhiều.

Anh cho rằng gã chết một ngàn lần nữa vẫn là xứng đáng, vì nếu chẳng may khi nãy anh không nghe âm thanh lạ từ sát vách mà trèo lan can qua kịp, thì có lẽ bây giờ cô đã là một cái xác lạnh lẽo héo khô.

Anh không hối hận vì giết gã ta, nhưng lại hối hận vì đã để cô ngủ riêng một mình trong một nơi âm u như vậy.

Cứ cho là cô quá cố chấp, thì anh ngay từ đầu cũng đã có mười phân sai.

Lục Thiên Tình sau đó cũng tắm xong, cô đi ra mà mặt mũi vẫn còn trắng bệch.

Giờ đây cô chỉ nghĩ đến cái xác đó, chứ chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện vẩn vơ gì.

"Anh đi tắm đi...

Tôi...

Tôi sẽ không nói chuyện này ra với bất cứ ai cả."

Lục Thiên Tình ngồi xuống giường, tỏ ra bình tĩnh nhất có thể mà lên tiếng.

Thạch Tâm Hân cười ngốc, cô muốn nói cái gì, cô nghĩ anh có thân phận gì, dâu cô có nói đi nữa thì với hạng tép riu như vậy sẽ đe dọa gì được đến anh sao? [Quả là người phụ nữ ngốc!] "Anh không đi tắm...Là vì anh đã giết người nhiều lần nên quen thuộc mùi máu rồi sao?"

Lục Thiên Tình không biết nghĩ gì mà lại hỏi như vậy.

Thạch Tâm Hân cũng nhấp một ngụm rượu, ra hiệu rằng.

[Gã là người tôi giết đầu tiên, rất đáng chết.] Cô nhìn thấy lại im lặng.

Liệu có thể tin được là lần đầu tiên anh giết người không? Thạch Tâm Hân như nhìn ra điều gì đó từ cô, liền mở điện thoại lên, kéo đến một trang tin tức, đưa cho cô.

Lục Thiên Tình nhận lấy, cũng xem thử là anh muốn cho cô biết điều gì.

[Thành phố hiện đang có lệnh truy nã khẩn cấp tội phạm Lương A Vỹ vì bản án giết người, hiện hắn đã bỏ trốn chưa rõ thông tin, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng truy bắt nhanh nhất có thể.] Đọc xong, cô ngây người.

Thì ra hắn ta sớm đã mang án tử trên người từ trước.

Bảo sao Thạch Tâm Hân giết người xong lại điềm tĩnh tới như vậy!