Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 55: Tôi không đáng sợ như vậy!



Thứ âm thanh lớn đến chói tai đó, cũng dứt khoát y như hệt phát súng của Thạch Tâm Thất đã nổ ra lúc còn ở trong rừng.

Lục Thiên Tình bàng hoàng, chỉ nghe một tiếng đùng đến chói chang, khói trắng từ nòng súng bốc ra, cánh tay Thạch Vũ hạ xuống, sau đó Triệu Tần chết ngay lập tức.

Viên đạn thậm chí xuyên thẳng qua trán bà ta, đợi đến lúc người chết rồi mới rỉ máu.

Cô trông thấy cảnh tượng đó mà nói không nên lời, người ba chồng hiền hòa của cô vừa mới đây đã biến thành một kẻ giết người không chớp mắt.

Nhìn gương mặt lạnh lẽo tối tăm đó của ông khiến cô phải run sợ.

Ông ấy vậy mà vì một bí mật còn chưa được công khai, thẳng tay bịt miệng người bằng một viên đạn, còn là ở ngay trước mặt cô không do dự gì.

Nhìn cái xác vừa mới chết thảm của Triệu Tần, hai chân cô mềm nhũn, toát mồ hôi lạnh, đến cả lời nói cũng mất cả âm thanh mà ứ lại trong thanh quản.

"Tại sao con cứ phải quản nhiều chuyện như vậy?"

Thạch Vũ lúc này mới lên tiếng, gương mặt đanh lại như sắt thép, nhìn không còn một chút ấm áp nào.

Cô đối diện với sắc thái đó của ba chồng mà càng trở nên sợ hãi, trong tích tắc, Thạch Vũ hiện tại và Thạch Vũ của lúc trước cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Phải chăng, đây mới là bản chất thực sự của ông? Cô chợt hiểu ra, hóa ra từ trước tới nay chỉ là ông che giấu đi phần người lạnh lẽo này quá tốt.

"Con...Con chỉ muốn biết..."

cô lắp bắp, nói vẫn không ra hơi.

"Con muốn biết cái gì? Trách nhiệm của con chỉ là làm vợ, hà cớ gì phải quản nhiều như thế? Con nhìn cho kỹ đi, bà ta vì cái miệng mới hại mình vong mạng, con cũng muốn như vậy sao?"

Thạch Vũ nói rồi, lại lườm cô, ánh mắt như có lửa lớn nằm sâu trong đó, chỉ cần thả lỏng ra sẽ thiêu đốt cô cháy đến từng mảnh xương tủy.

"Ba...

Không, con không có ý đó...' Lục Thiên Tình hoảng loạn giải thích.

Đúng là cô tò mò thật, nhưng phải trả cái giá như vậy thì lớn quá rồi.

"Không có thì tốt.

Tiểu Di, con gả vào đã lâu thì thiết nghĩ cũng phải an phận một chút.

Chỗ nào không nên biết thì đừng tò mò, con nên nhớ sinh mạng con người chỉ có một!"

Thạch Vũ lau khẩu súng, sau câu nói đó cũng hừ lạnh mà bỏ đi.

"Vào trong dọn dẹp đi! Và đưa thiếu phu nhân trở về!"

Thạch Vũ ra lệnh cho hai gã thuộc hạ vừa mới đến.

Lục Thiên Tình đứng bất động, ngây dại mà nhìn cái xác còn ướt máu kia nằm ở dưới sàn nhà.

Cô rùng mình, hai chân run rẩy, dâu có cố gắng hít lấy bình tĩnh thì cũng khó mà không run.

Câu nói của ba chồng cứ như một con sâu, châm vào lòng cô đến ngứa ngáy, muốn lấy nó ra nhưng lại không cách nào lấy được.

"Thiếu phu nhân, mời trở về!"

một gã thuộc hạ bặm trợn, mặt lạnh như băng bước vào, dứt khoát mời cô đi.

Lục Thiên Tình biết không thể ở lâu, liền mau chóng rời khỏi đó.

Tuy nhiên, cô đã bị dọa cho nát cả thân hồn rồi.

Những lời mà Triệu Tần nói lúc sắp chết vẫn còn vang vọng bên tai cô, như một thứ âm thanh được hẹn giờ tuần hoàn, điên cuồng lặp đi lặp lại.

Bản chất tò mò chính là điểm yếu chí mạng nhất của con người ta, một khi đã nghe rồi thì ngàn lần vạn lần cũng không buông xuống được, ngược lại còn muốn biết rõ hơn, nhiều hơn, nhanh chóng hơn.

Cô mang theo tâm trạng rối tung như tơ vò mà trở về phòng, thấy Thạch Tâm Hân đã thức thì càng thêm hoang mang.

Anh đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn xuyên qua đó, hướng xuống sân vườn lớn phía dưới, nhìn từ sau lưng, bóng lưng anh cao như một bức tượng nam tính đầy cám dỗ, pha chút kiêu ngạo khó ai sánh bằng.

Cô cứ đứng đó nhìn anh, cụm từ con nuôi kia lại lải nhải bên tai, nó thôi thúc cô phải hỏi anh cho ra lẽ.

Nhưng nghĩ đến lời của Thạch Vũ vừa rồi, cô lại nuốt xuống.

Nếu quá vội vã ngược lại sẽ hại bản thân thành ra bi kịch gì? Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô nhẹ đóng cửa lại, giấu đôi tay đang run rẩy của mình ra sau lưng.

"Anh mới thức à?"

Thạch Tâm Hân không phản ứng.

Cô lại bạo gan tiếp tục hỏi.

"Tôi...

Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"Thạch Tâm Hân nghe xong, mới quay người lại, ánh mắt càn quét lên khắp người cô một vòng, sau đó khẽ gật đầu miễn cưỡng, thuận tiện rót ra một ít cà phê nóng mới pha xong.

"Anh...

Tại sao anh lại giấu ba chuyện anh đi lại bình thường? Anh rõ không có vấn đề gì, sao phải tự làm khổ mình lâu như vậy chứ?"

Sau câu hỏi đó, Thạch Tâm Hân nhìn cô đăm chiêu.

Cái nhìn khiến cô lạnh buốt.

[Vì tôi không muốn ra ngoài, càng không muốn sư hồi phục này sẽ dẫn đến tranh chấp công việc ở công ty của anh trai, chỉ vậy thôi!] Thạch Tâm Hân buông bỏ ánh mắt căng thẳng kia, lười biếng giải thích, có thể nói sự giải thích này cũng đúng hẳn hai phần ba.

"Tại sao chứ? Đàn ông ai không muốn có tiền đồ riêng của mình? Anh là sợ cái gì chứ?"

Câu hỏi kia tình cờ đã đánh sâu vào nội tâm Thạch Tâm Hân, khiến anh cũng nghi hoặc mình, đúng vậy, anh đang sợ cái gì chứ? Là sợ sự trở lại của mình sẽ cướp lấy danh vọng của anh trai, hay là sợ phải đối mặt với những thứ có thể khiến anh đớn đau ở cái xã hội bên ngoài? Anh cũng không rõ nữa.

Thạch Tâm Hân không trả lời cô, vì đáp án chỉ cần một mình anh biết là được.

Anh khẽ vẫy tay, gọi cô qua ngồi xuống cùng mình.

Lục Thiên Tình không hiểu gì cũng vẫn qua đó, có lẽ đối diện với những chuyện đáng sợ vừa rồi đã lấn át đi hết nỗi sợ hãi về người đàn ông này trong lòng cô.

Ít ra anh ta ngay bây giờ, đã không còn dáng vẻ đáng sợ nữa! Cô ngồi xuống giường, cạnh bên anh.

Anh chợt nắm lấy tay cô, ra hiệu.

[Sao run như vậy?] Cô rụt tay lại, chẳng những tay run mà tim cũng run, không biết trả lời sao cho phải.

Thạch Tâm Hân đưa cho cô cốc cà phê, lại tiếp tục diễn giải nói.

[Vừa rồi tôi có nghe một tiếng súng ở xa.

Nếu đoán không lầm, có lẽ cô đã chứng kiến quá trình trên mới run như vậy.] Lục Thiên Tình kinh ngạc, hóa ra anh cũng nghe thấy sao? Vậy là anh đã biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Anh có hoảng loạn không?"

[Dĩ nhiên là không.

Tôi rõ ba hơn ai hết, ông ấy giết người thì ắt có nguyên nhân.

Càng huống hồ, bà ta thực sự đáng chết.

Chẳng có gì phải sợ hãi hay xuất hiện cảm giác sám hối cả!] Thạch Tâm Hân giải thích một tràng, sau đó lại nhu mì mà nhìn cô.

"Trước đây, ba cũng như vậy sao? Có thể tùy ý mà giết người?"

Lục Thiên Tình hỏi tiếp, cô rất muốn biết Thạch Vũ ngay từ đầu đã là như vậy hay là chỉ mới thay đổi gần đây thôi.

[Từ lúc ông ấy còn trẻ, trên thương trường vì tính chất cạnh tranh và loại bỏ, khẩu súng của ông ấy đã nhuốm máu vô số vong hồn rồi.

Người thành công chẳng ai lựa chọn một con đường tầm thường trải đầy hoa hồng để đi cả.

Cô còn trẻ, nên không hiểu được vấn đề của những người ngồi trên chiếc ghế CEO đâu, giết chóc trong đó chỉ là một phần nhỏ.] Thạch Tâm Hân vẫn dịu dàng giải thích, vừa nói vừa nhớ đến tuổi trẻ của mình, lúc anh còn nhỏ, có khi Thạch Vũ trở về nhà mà trên chiếc áo vest toàn là máu tươi.

Nhìn mãi cũng thành quen, lâu dần anh cũng hiểu ra một đạo lý rằng người không vì mình thì trời chu đất diệt! [Tuy bây giờ ông ấy đã có tuổi, nhưng mãi mãi vẫn là một người cha tốt khiến tôi mắc nợ cả đời này.

Tôi biết phát súng đó, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ông ấy sẽ không tùy ý bắn ra.] "Mắc nợ?"

Lục Thiên Tình lâm bầm, đã là cha con, sao Thạch Tâm Hân lại dùng đến hai chữ mắc nợ đó chứ? Chẳng lẽ...

Nghĩ đến đó, một tiếng nổ vang trời xé nát sự tịch mịch đang giăng kín trong tim cô.