Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 82: Em phải trở về nhà!



Lục Thiên Tình nghe qua mà lùng bùng hai tai, thần kinh cũng trong phút chốc mà căng như dây đàn.

Hoại tử? Còn là chậm trễ sẽ không thể cứu chữa nữa chứ? Dọa cô sao? Nhưng Lục Thiên Tình không thể không thừa nhận sự thật này, vì thứ dung dịch đang được thoa lên mặt cô đúng là axit.

Nó nóng, cay và mạnh vô cùng, dường như là đang làm cả cơ mặt lẫn da mặt của cô co rúm lại.

Cô chưa từng nghĩ rằng, để có được hạnh phúc như hôm nay, cái giá phải trả lại lớn tới mức như thế.

"Bác sĩ Phó, lời anh nói đều là không có đùa?"

Lục Thiên Tình tuy vẫn bị sự thật đánh bại, nhưng vẫn hỏi xác nhận lại một câu như thế.

"Tôi chẳng có cái sở thích vui đùa trên bệnh trạng của bệnh nhân! Nếu cô không tin, cứ phớt lờ đi là được."

Phó Thành nói xong, sau đó cũng thoa xong thuốc, dừng động tác lại, đi rửa tay, thuận tiện tháo đôi bao tay ra vứt vào thùng rác chuyên dụng.

"Xong rồi đấy.

Lọ axit bão hòa đó cô mang về đi, cứ cách ba ngày sẽ dùng một lần.

Thứ dung dịch đó nếu dùng lên da người bình thường, sẽ bị ăn mòn, nhưng đối với bệnh trạng của cô thì lại khác! Tuy nhiên tôi nhắc nhở cô, nó chỉ có tác dụng làm lu mờ đi chứng hoại tử nhỏ tạm thời, cô hãy sắp xếp đến bệnh viện càng sớm càng tốt"

Phó Thành nói rôi, lại đưa lọ thuốc lỏng kia cho cô.

Lục Thiên Tình cầm lấy, nhìn dòng chữ axit mà lòng đã run.

Làm sao có thể ngờ, sẽ có ngày gương mặt này lại phải dùng đến cả axit để chữa chứ! Sau khi xong việc, Lục Thiên Tình định rời đi, thì Phó Thành lại nói một câu nói.

"Tuy tôi không rõ quan hệ gia đình cô ra sao, nhưng tôi có thể khẳng định, Phó Dung thật tâm với cô đấy! Đứa em này của tôi, ngoài tính kiêu ngạo ra thì cái gì cũng tốt.

Cô..."

"Bác sĩ Phó, cám ơn anh, nhưng tôi có chồng rồi.

Anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy.

Về phía Phó Dung, tôi tin sẽ có người phù hợp."

Lục Thiên Tình cắt ngang lời Phó Thành, lẳng lặng trả lời xong cũng mau chóng rời khỏi đó.

Phó Thành có chút ngẩn ngơ, nhưng lại nhếch mép cười, cảm thấy thì ra đứa em trai ngỗ ngược này cũng có lúc yêu phải vợ người khác, còn bị người ta từ chối thẳng mặt như vậy! Lục Thiên Tình trên đường trở về nhà, tâm trí cứ bay lơ lửng như vướng trên cành cao, tâm tư của cô dĩ nhiên là bị chìm vào câu chuyện đã xảy ra ở bệnh viện.

Cô lấy gương ra, soi vào mặt mình, những đốm màu tím đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện, nhưng càng như vậy, cô càng thấy bất an.

Cô không biết rằng mình còn cầm cự được bao lâu nữa, càng không biết sẽ phải sống một cách mạo nhận lừa dõi thế này đến bao giờ.

Cô chỉ muốn trở về là Lục Thiên Tình, là gương mặt của chính cô, nhưng gương mặt này đã đi liên với bao nhiêu câu chuyện, hơn nữa muốn đập đi xây lại, nghĩ thì dễ, nhưng làm thì dễ sao chứ? Về tới nhà, Lục Thiên Tình dù không muốn cũng phải dẹp đi gương mặt đầy âu lo của mình đi.

Cô lại trở về với dáng vẻ thường ngày, là một người vợ giản đơn chỉ một lòng vun vén gia đình, chăm lo cho tổ ấm.

Đúng lúc có kênh truyền hình đang phát trực tiếp, cô mang tới một đĩa trái cây, đặt xuống bàn, ngồi xuống cùng Thạch Tâm Hân, vừa nói chuyện với anh vừa ghé mắt nhìn vào đó.

[Sáng nay, một người dân tại trấn Tô Thanh đã phát hiện ra một mẩu xương người khá to từ trong đám tàn tro đã cháy rụi, pháp y đã mang về phân tích và cho kết quả là giới tính nữ, nạn nhân còn rất trẻ, có lẽ độ tuổi rơi vào tâm cỡ hai mươi hai đến hai mươi tư, kết cấu lõm xương có phần đặc biệt, rất giống với kết cấu xương của nhà tài phiệt Vi Duẫn đã mất vì ngộ độc cấp tính trước đó.

Hiện nay, manh mối danh tính nạn nhân đang hướng về phía thân nhân của cổ doanh nhân, khoanh vùng là con gái Vi Vân Hạc đã mất tích không rõ, càng không biết hung thủ là ai mà lại ra tay tàn độc như thế.

Hiện thông tin chính xác, chúng tôi sẽ cố gắng cập nhật ở phần sau.] Chương trình vừa tắt ngóm, lập tức cả hai vợ chồng đều khựng lại.

Lục Thiên Tình còn ngỡ ngàng đến mức không thể tin nổi.

Thạch Tâm Hân cũng rơi vào trầm ngâm, cả hai đều không tin người xấu số vừa được nhắc đến kia lại là Vi Vân Hạc! Đầu óc cô lại được địp lùng bùng, chỉ có vài phần là vì Vi Vân Hạc kia, còn đa phần chính là thông tin xảy ra hung án tại Tô Thanh, chính quê hương của cô.

Lục Thiên Tình hoang mang, suốt hai năm qua, rốt cuộc quê hương của cô đã trở thành cái dáng vẻ gì rồi chứ? "Hân...

Anh có tin là cô ta thật không?"

Lục Thiên Tình ngây ngốc hỏi, thật khó tin chỉ nhanh như thế mà Vi Vân Hạc đã chết rồi.

Thạch Tâm Hân khẽ gật đầu, lại giải thích.

[Anh tin! Vì cô ta không có thân nhân nào nữa cả, rất có thể đã gặp phải lưu manh, sau đó ẩu đả, và bị giết chết.] "Lưu manh sao?"

Lục Thiên Tình vô thức lặp lại.

Nếu là lưu manh, vậy thì quê nhà của cô đã loạn đến mức nào rồi chứ? Càng nghĩ càng bất an, cô bất an thay cho chính người nhà vẫn còn ở chốn cũ của mình.

Tri giác mách bảo cô phải trở về, phải trở vê Tô Thanh ngay lập tức.

Cô bối rối, bàn tay không yên được lại bấu víu lấy vạt váy mà nắm chặt, cảm xúc cũng loạn đi.

[Em sao vậy?] Thạch Tâm Hân thấy cô có vẻ lạ, liền lo lắng.

"Đó là quê nhà của em, lúc trước rất yên bình, bây giờ không rõ sao lại thành ra như thế.

Em có chút không an tâm về người nhà, em...

Hân, em muốn về thăm nhà một chuyến!"

Lục Thiên Tình ấp úng mãi một chốc, cuối cùng cũng nói thẳng mối nguy đang bồn chồn không yên trong lòng mình.

Phải, cô phải trở về nhà, vì đã quá lâu rôi cô không gặp lại những con người ở đó.

Ở đó có mẹ cô, có ba cô, còn có cả người mẹ kế lòng đầy dã tâm và cô em gái nhân phẩm bại hoại.

Cô rất muốn biết, họ suốt hai năm qua đã thành một cái dáng vẻ gì rồi, còn có ba mẹ cô, có cả Uyển Nhi, họ có sống tốt không chứ? Bây giờ trở về dẫu có gặp kết quả gì, cô cũng phải đi.

Nhưng vì bệnh tim ngày càng nặng của mẹ mình, cô sẽ có phương án khác để đối diện.

Thạch Tâm Hân nghe thế cũng ngẩn ngơ, nhưng cũng vui vẻ đồng ý.

[Anh sẽ vê thăm ba mẹ cùng em|] "Không! Em vê một mình em là được rồi, nếu anh lo lắng em có thể đi cùng với Tiểu Chúc.

Ở đó hiện nay đang rất loạn, anh không nên đến đó.

Hơn nữa vừa rồi em có đặt ba chậu lan rừng để trồng, anh đi với em rồi, sẽ không ai nhận bưu phẩm thay em được"

Lục Thiên Tình tìm đủ mọi lý do để giữ chân Thạch Tâm Hân ở lại, nếu để anh đi cùng, thì bao nhiêu sự lo lắng che giấu bấy lâu nay đều trở thành công cốc cải Cô càng không biết, mình lại trở nên lo sợ như vậy từ lúc nào nữa! Cô lo sợ, Thạch Tâm Hân sẽ gặp phải Lục Bối Di thật sự, sau đó thì mọi chuyện vỡ lỡ ra, cái đau khổ nhất chẳng phải là mức phạt nặng nề dành cho cô, mà là khi đối diện với điều đó rồi, anh sẽ thất vọng, thịnh nộ và điên tiết đến mức nào chứ? Sẽ mắng nhiếc cô là đồ giả mạo, và sẽ không còn yêu cô? Tóm lại bằng mọi giá, cô cũng không để anh theo mình trở về nhà! Thạch Tâm Hân thấy Lục Thiên Tình kiên quyết như vậy, cũng nghĩ là cô lo lắng thay sức khỏe của anh, cũng thôi không đòi đi cùng nữa, chấp nhận ở lại thành phố.

Lục Thiên Tình định ngày mai sẽ lập tức xuất phát, cùng với Tiểu Chúc, lên đường trở về nhà.

Chỉ là chuyến đi này, sẽ không biết có kéo theo phong ba gì hay không nữa!