Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 91: Không thể chấp nhận được thực tế



"Anh nói gì?"

Lam Thanh Sương nghiêm túc một câu, ngay lúc này tinh thần cô đã bắt đầu chao đảo, thị lực như đồn chặt toàn phần về phía người đàn ông đang ngồi trước mắt.

"Sao thế? Em...

Chẳng lẽ em cũng biết cô gái đó là ai sao?"

Đường Bắc Ái thấy phản ứng căng thẳng của cô, cũng có chút khó hiểu.

"Tôi hỏi anh, những lời anh nói hoàn toàn là thật?"

Lam Thanh Sương khẳng định lại suy nghĩ của mình một lần nữa, nếu là thật, vậy chẳng phải ông trời bấy lâu nay luôn đùa cợt với cô hay sao.

Đường Bắc Ái sao có thể là là người đàn ông đó được chứ? "Tôi đã gạt em bao giờ đâu.

Huống hồ vết thương trên vai tôi, cũng vì nhiễm nhiệt độ cực âm năm xưa ở dưới hồ băng mới tái đi tái lại không thể dứt điểm như thế.

Chuyện như vậy, sao tôi có thể đùa chứ, hơn nữa danh dự cô gái kia...

Tôi càng không thể mang ra đùa"

Lam Thanh Sương nghe qua, thì nội tâm càng thêm run rẩy.

Cô cũng không biết chính mình đang trong trạng thái gì nữa.

Mọi thứ ngay lúc này, đã rối và rối đến mức chẳng thể tháo gỡ được nữa rồi.

"Sao vậy Sương Sương? Nhìn em có vẻ căng thẳng vậy? Hay là gió lạnh, em cảm rồi...

"Tôi không sao, Bắc Ái, tôi về trước nhé.

Tôi...

Tôi hơi mệt"

Lam Thanh Sương cắt ngang lời Đường Bắc Ái, sau đó mang theo tâm trạng nhiễu loạn đến cùng cực bỏ đi vội vã.

"Sương Sương? Em quen cô gái đó sao?"

Đường Bắc Ái hỏi vọng lại một câu, anh nhìn từ sau lưng, bóng dáng của Lam Thanh Sương cứ như một kẻ say rượu mơ mơ hồ hồ vậy, tỉnh táo nhưng lại lảo đảo, đến cả bước đi cũng trở nên khẩn trương một cách nặng nề.

"Không quen!"

Lam Thanh Sương cộc lốc đáp lại, sau đó mặc kệ Đường Bắc Ái, lập tức rời khỏi đó, vội vã vào thang máy, ấn nút xuống tầng 1.

Ngay lúc này, cô chỉ muốn né tránh khỏi anh.

Khi cánh cửa thang máy đóng lại, Lam Thanh Sương cũng ngồi sụp xuống, hai mắt thất thân, cả người đờ đẫn.

Ký ức cũ ùa về, khiến cô trở nên bối rối, loại ký ức đáng xấu hổ đó, mỗi khi xuất hiện lại khiến cô trở nên mất hết năng lượng tích cực của mình.

Lam Thanh Sương có nghĩ nát cả óc, có vận động đến hết một trăm một triệu loại khả năng trong dãy nơron thần kinh cũng không dám nghĩ rằng, người đàn ông đó chính là Đường Bắc Ái.

Người đã cứu lấy danh dự của cô trong cái đêm định mệnh đó, người mà cô tìm kiếm bấy lâu nay hóa ra lại là anh ta, là người luôn ở ngay trước mắt, là người đang theo đuổi cô, còn cô, lại chán ghét, hung hãn, kỳ thị anh ta như vậy.

Hàng loạt những thứ cảm xúc khác nhau cùng lúc đổ dồn vào tâm trí cô.

Lam Thanh Sương lần đầu tiên lại thấy mình yếu đuối như vậy, yếu đuối đến độ không dám nhìn thẳng vào thực tế.

Cô co ro ôm người lại, gầm mặt xuống, úp vào giữa hai gối, mặc kệ thang máy đã di chuyển đến tầng thứ mấy rồi.

Sau khi Lam Thanh Sương bỏ đi, Đường Bắc Ái đứng ngẩn ngơ giữa căn phòng rộng lớn, mãi vẫn chưa thể tĩnh tâm được.

Thái độ kì lạ của cô đã khiến anh phải suy nghĩ dày đặc, chừng mười phút sau, dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, Đường Bắc Ái lẩm bẩm một câu mà chính anh cũng không muốn tin, càng không muốn chắc chắn.

"Lẽ nào...

Sương Sương...

Chính là cô gái đó..."

"Reng...` Tiếng chuông di động từ túi quân truyền đến làm đứt ngang mạch suy nghĩ còn đang mơ hồ, Đường Bắc Ái sực tỉnh, lấy điện thoại ra, kéo lấy nút xanh đang chập chờn rung lên bên phải màn hình.

"Mẹ, con nghe đây.

Giờ này gọi là có việc gì sao?"

Người gọi đến là mẹ của anh, Dung Hà.

[Mẹ và ba của con dự định sắp tới sẽ đến Giang để xem con phát triển công ty tới đâu rồi.

Con à, chuyến đi lần này có thể nói là hệ trọng, vì còn có cả bà nội con, và cả con bé Thái Trân nữa.

Nghe thì là vì công việc, nhưng quan trọng hơn chính là lựa chọn chỗ tốt để định cư, sau đó còn hôn sự của con và Thái Trân nữa.] Bên kia đầu dây truyền lại một giọng phụ nữ mềm mại, như đúng cái tên gọi Dung Hà đầy uyển chuyển của bà.

Đường Bắc Ái nghe qua thì nhíu mày, gạt phăng ý nghĩ đó.

"Mọi người cùng đến Giang dĩ nhiên con rất hoan nghênh.

Nhưng chuyện hôn nhân gì gì đó, thì sẽ không bao giờ! Hàn Thái Trân nếu đã là người cha và bà nội chọn, họ thích thì cứ cưới cho mình đi! Vợ hiền dâu thảo cái gì, người con lựa chọn kết hôn không phải cô ta, mẹ bảo ông ấy đừng phí công nữa.

Trễ rồi, con còn công việc, sẽ gặp mẹ sau."

Nói xong, Đường Bắc Ái lập tức tắt điện thoại.

Sự khó chịu hiện rất rõ trong biểu cảm gương mặt, cũng chỉ có câu chuyện kết hôn nhảm nhí kia mới khiến sắc mặt anh cáu kỉnh tới như thế.

Thứ khiến Đường Bắc Ái không thể chấp nhận được chính là lối suy nghĩ quyền lực của ba và bà nội mình.

Họ chọn đối tượng kết hôn cho anh là một cô gái tên Hàn Thái Trân, con gái duy nhất của một nhà giáo viên chức lớn nho nhã ở Hoằng Lục.

Hàn Thái Trân xinh đẹp thông minh, dịu dàng nề nếp, nho nhã cốt cách, từ lâu đã lọt vào mắt xanh của nhà họ Đường.

Đường Bắc Ái thì không thích cô ta vì cô ta quá yếu ớt, quá lễ nghĩa, còn ngược lại người nhà của anh thì yêu mấn vô cùng, họ từ lâu đã xác định sẽ không chấp nhận cho Đường Bắc Ái cưới một tiểu thư cành vàng lá ngọc môn đăng hộ đối, người nhà anh chỉ muốn anh có một người vợ bình dị, học thức nho nhã lễ nghi, đứng sau lưng làm hậu phương vững chắc.

Đường Bắc Ái cũng một phần vì chuyện này, mới rời khỏi Hoằng Lục.

Nhận thấy cũng đã trễ, anh liên thanh toán, rời khỏi tầng tám, ngoài trời mưa đã lớn hơn, tâm trạng đã bị ảnh hưởng bởi vô số chuyện.

"Này, bể bơi nhà cậu hoàn thiện rồi phải không? Mang rượu ra đi, tôi đến ngay đây."

Đường Bắc Ái chưa muốn về nhà, lại đem theo cái sắc thái chó gặm kia đến tìm Thạch Tâm Thất.

Trấn Tô Thanh.

Một ngày mưa phùn buồn rả rích.

Đây đã là ngày thứ tám Tiểu Chúc mất tích rồi.

"Uyển Nhi, em đừng trông nữa.

Vô ích thôi.

Chúng ta đã lật tung toàn bộ cái trấn này suốt tám ngày qua rồi, nếu có tung tích thì đã thấy người từ lâu."

Lục Thiên Tình ngồi trước chiếc bàn lớn rầu rĩ nói, đôi mắt xinh đẹp nhưng đầy ảm đạm nhìn ra phía trước, ngoài cửa lớn, mòn mỏi trông đợi một điều gì đó đã không còn hy vọng nữa.

Bên ngoài trời rả rích mưa, mưa không lớn nhưng đủ làm lòng người phải nguội lạnh.

"Chị...

Chúng ta phải làm sao? Em ấy biến mất hơn một tuần rồi không có tung tích.

Chị à, chị có nghĩ đến...

Phương án tồi tệ nhất không?"

Uyển Nhi đến nay vẫn lo lắng không yên, ngồi xương cùng cô, bất an hỏi.

Lục Thiên Tình khẽ thở dài, người mất tích lâu như vậy, bất kể phương án tôi tệ cách mấy cô cũng đã nghĩ qua.

Nhưng tìm vất vả như vậy lại không thấy manh mối gì, thì bảo cô làm sao tin được chứ.

"Kể có là phương án xấu nhất, em ấy bị bắt cóc, hay bị người ta giết...

Thì cũng phải thấy xác.

Nhưng chúng ta tìm đông tìm tây đủ hết rồi, chỉ thiếu là không thể hút cạn nước trong sông mà tìm em ấy nữa thôi.

Người trong trấn cũng không ai phát hiện gì, chị cũng bất lực."

Lục Thiên Tình nói ra suy nghĩ của mình, Tiểu Chúc mất tích lâu như vậy rồi, có lẽ đã rơi vào trường hợp xấu nhất.

Nhưng tại sao chứ? Tiểu Chúc không hề gây oán với ai kia mà? "Chị à, gân đây trấn chúng ta vô cùng nhiễu loạn.

Dạo trước còn có người phát hiện một mẩu xương trong đống tàn tro, đó là xương người, là ai đó xấu số đã bị lũ bất nhân nào đó thiêu đến tàn rụi...

Có một lần rồi, chị nghĩ sẽ không có lần hai sao?"

Nghe đến đó, Lục Thiên Tình bừng tỉnh.

Đúng thế, chính cái chết của Vi Vân Hạc đã khiến cô trở về đây kia mà.