Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 94: Thạch Tiểu Phong trở về rồi



"Cậu chắc chắn à?"

Thạch Tâm Hân vẫn khẳng định câu hỏi thêm một lần nữa.

Chuyện này nếu nghĩ kỹ lại thì cũng đâu phải chuyện to tát gì, nhưng tại sao anh ở cạnh cô lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa từng nghe cô nhắc qua? [Thiếu gia, tôi chắc chắn mà.

Tôi đã dùng thời gian suốt mấy ngày qua để xác định lại trí nhớ của mình đấy.

Tôi không có cận, càng không bị hoa mắt, vì vậy càng không thể nhìn sai.] Phía đầu dây bên kia, Minh Cửu vẫn một mực khẳng định chắc nịch.

Thạch Tâm Hân lại có chút ngẩn ngơ, trong đầu lại lơ mơ một vài chuyện không rõ.

"Vậy có nghe họ nói gì không?"

[Không ạ, khoảng cách xa quá tôi không nghe rõ được.

Nhưng nhìn thái độ thiếu phu nhân lúc ấy, có vẻ như là rất không mấy thích thú gì với người chị em song sinh kia.] "Ừ, tôi biết rồi.

Chuyện này cậu không cần nhúng tay vào nữa, tôi sẽ tự mình hỏi cô ấy.

Hơn nữa, việc có chị em song sinh cũng bình thường, chẳng có gì phải lấy làm ngại cả."

[Thiếu gia, nếu chẳng có gì ngại, sao cô ấy chưa từng nói gì cho anh biết? Họ giống nhau như hai giọt nước vậy, lại giấu giấu giếm giếm, anh có nghĩ...] "Cửu, đi xa quá rồi đấy!"

Thạch Tâm Hân nghe đến đó, liền lớn tiếng cắt ngang.

Anh hiểu Minh Cửu muốn nói gì, nhưng chuyện vớ vẩn như vậy, làm sao nghe lọt tai được chứ.

Tắt điện thoại, Thạch Tâm Hân cũng rơi vào trầm ngâm, trong đầu đặt ra hàng trăm thứ câu hỏi.

Có chị em sinh đôi cũng đâu phải chuyện lớn lao hay khác biệt gì, sao cô lại chưa từng nói cho anh biết? Hơn nữa Thạch Tâm Hân nhớ kỹ lại, thì từ lúc kết hôn đến tận bây giờ, anh cũng chưa từng trở về quê nhà của cô.

Có chút không yên, Thạch Tâm Hân liền dò số trong danh bạ, gọi cho Thạch Vũ.

Phải mất khá lâu sau, ông mới nhận máy.

Thạch Tâm Hân không mở loa ngoài nhưng anh vẫn nghe rõ âm thanh của sự náo nhiệt âm ï ở đầu máy bên kia.

[Là con à, sao vậy, ba đang chơi golf, nhà có việc gì sao?] "Nhà vẫn ổn cả, ba à, con hỏi ba một chút chuyện nhé...

Năm xưa, lúc ba xuống nhà cô ấy, có biết cô ấy còn có một người chị em nào nữa không? Ba đã từng thấy qua cô ta chưa vậy?"

Thạch Vũ bên kia đột nhiên im lặng để lục lại trí nhớ, mới lên tiếng trả lời.

[Năm xưa lúc ba xuống nhà của ông Lục thông gia, thì chỉ nhìn thấy một mình Di Di mà thôi.

Ba cũng có nghe qua con bé còn có một người chị gái, nhưng nghe vợ chồng họ nói cô con gái đó đã đi làm ở xa rồi, từ khi mai mối cho đến khi rước dâu đều chẳng hề thấy cô ta.

Lúc đó ba chỉ quan tâm đến con dâu sắp cưới thôi, cô gái kia cũng không để tâm tới nữa.

Sao vậy? Con có chuyện gì à?] Thạch Tâm Hân lúc này mới sực tỉnh, luôn miệng nói với Thạch Vũ không có gì, sau đó tắt máy.

"Đi làm xa sao?"

Thạch Tâm Hân tự nhủ một câu, anh vẫn cảm thấy cứ có cái gì đó không đúng.

Nhưng liên kết lại mọi chuyện lại không thấy sai ở chỗ nào.

Rốt cuộc là anh quá đa nghi, hay vì cô che giấu hành tung chị gái của mình quá giỏi chứ? Đột nhiên Thạch Tâm Hân cảm thấy rất muốn gặp người chị gái song sinh này của vợ, để xem thử cô ta giống vợ của anh đến mức độ nào.

"King...Koong..."

Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, sau đó có một cô gái đẩy cửa lớn, tự nhiên đi vào, còn lớn tiếng gọi một tiếng "chồng ơi!".

Thạch Tâm Hân biết vợ đã về đến, lập tức cất đi gương mặt phức tạp của mình, mỉm cười dịu dàng đi ra trước nhà đón cô.

Lục Thiên Tình trông thấy anh, lập tức lao đến, ôm lấy anh, vòng tay siết lấy cổ anh thật chặt.

Nỗi nhung nhớ này, thật khó mà diễn tả làm sao.

Thạch Tâm Hân cũng ôm lấy cô, đặt lên tóc cô một nụ hôn sâu đến da diết.

Anh gạt phăng mọi suy nghĩ miên man của mình, ngay bây giờ, chẳng phải người anh mong đợi đã về đến rồi hay sao? "Em nhớ anh gần chết luôn đấy.

Xa lâu như vậy, anh cũng chỉ gửi được vỏn vẹn hai mươi tin nhắn cho eml"

Lục Thiên Tình ôm lấy cánh tay chông, nũng nịu.

Cô muốn mượn thời khắc hạnh phúc này để lấn át đi những cảm xúc sâu muộn trong lòng, ít nhất là ngay lúc này, cô chỉ muốn được cùng anh tay trong tay một cách vui vẻ.

Thạch Tâm Hân cười nhẹ, lại véo má cô, ánh mắt mềm lại như mặt hồ nhỏ dưới dòng thác lớn, nhìn thôi cũng biết có chứa rất nhiều thâm tình.

"Anh, em đi lâu quá rồi, người ngợm bẩn rồi, em đi tắm chút nhé.

Anh ở đây chờ em, chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện.

Em có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói cho anh biết."

Lục Thiên Tình nói rồi, cũng hôn vào má Thạch Tâm Hân một cái, sau đó hí hửng xách hành lý chạy vụt lên tầng.

Thạch Tâm Hân nhìn theo cũng có chút đau lòng, vì vóc dáng kia quả thực đã gây đi không ít.

Nhìn lũ vẹt trong lồng vẫy vẫy chiếc đuôi đầy màu sắc, Thạch Tâm Hân cũng thấy vui vẻ, anh lấy ra khay thức ăn, lặng lẽ đứng xoay lưng về hướng cổng chính, châm thức ăn vào lồng.

Gió thổi qua, vài cánh bồ công anh be bé bay lả tả, bám vào mái tóc bồng bềnh như lãng tử đó của anh.

"Khách! Trộm! Có khách trộm!"

Một con vẹt đột nhiên gọi ầm ĩ từng tiếng loạn xạ, tiếng chí chóe gay gắt như một dãy sóng âm đã qua một tầng thanh lọc.

"Trộm? A Thổ, mày đang gọi ai vậy? Là khách, không phải trộm, lột lưỡi lại rồi hãng gọi cho đúng nhớ chưa?"

Thạch Tâm Hân ngẫu hứng bật cười, nói ngược lại con vẹt.

Anh cứ ngỡ nó đang luyện nói như thường ngày nên cũng không để ý tới.

Từ phía cánh cổng lớn đã được mở sẵn, một cô gái xinh đẹp từ từ tiến vào trong, trên mặt vẫn còn mang cặp kính màu đen che gần một nửa gương mặt.

Cô gái tiến về phía anh, tuy mang đôi gót cao nhưng lại chầm chậm không phát ra một tiếng động nào, cánh môi đỏ thẫm cong cong như vầng trăng, mỹ lệ xen lẫn hạnh phúc không thể tả hết.

"Khách! Có trộm!"

Chú vẹt tên A Thổ vẫn tiếp tục gọi.

"Thôi nào!"

Thạch Tâm Hân vỗ về nó, cứ ngỡ nó lại đang nghịch ngợm.

Lúc này cô gái sau lưng mới đặt chiếc vali trên tay xuống đất, có chút chờ đợi, nói một câu.

"A Tôn! Em về rồi!"

Thạch Tâm Hân nghe thấy tiếng người, lại còn là giọng nói cực kỳ quen thuộc, còn gọi anh như thế.

Trong thời khắc đó, anh khựng cả người lại, đến hai chân cũng muốn mềm nhũn đi.

Đầu óc anh ngưng đọng lại, theo tiếng gọi kia lại trở về viễn cảnh của chín năm về trước.

Thật lâu, Thạch Tâm Hân mới xoay người lại, đứng trước mặt anh là một cô gái trẻ có khí chất hơn người, nhưng dung nhan đó, anh vĩnh viễn cũng không bao giờ quên đi được.

Cô gái lúc này mới tháo cặp kính xuống, lộ ra một đôi mắt xanh như ngọc bích, toàn tâm toàn ý hướng trái tim mình về phía người đàn ông trước mặt mà nói một câu.

"A Tôn, Tiểu Phong...

Đã về rồi!"

Từ trên gác, Lục Thiên Tình cũng vừa tắm xong, cô hí hửng câm theo bình trà ngũ vị hương mà mình cất công mua, vui vẻ mang xuống dưới.

Ngay lúc đó, cô dừng lại trước cửa lớn, chậm rãi đi ra, len lén nhìn.

Cô thấy có một cô gái lạ, đang gọi chồng mình bằng cái tên "A Tôn".

Đúng lúc cô còn chưa hiểu gì, định gọi tên anh.

Thì cô nhìn thấy, Thạch Tâm Hân đang đứng bất động mấy phút dài, đột nhiên vất cả khay thức ăn trên tay xuống, lao đến ôm chầm lấy cô gái kia.

"Tiểu Phong...

Tiểu Phong của anh, đúng là em...

Là em thật rồi!"

Nụ cười trên môi cô vụt tắt, theo tiếng gọi "Tiểu Phong"

mà bình trà cũng đổ cả ra chiếc thảm lông dưới chân.

Hai tai cô lùng bùng, cô chưa từng thấy anh nhiệt tình như vậy, càng chẳng phải anh bị câm hay sao?