Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 97: Kẻ phá bĩnh



Hành động không có chừng mực kia đã khiến cả bàn ăn thẫn thờ tới sững sờ.

Một bầu không khí tĩnh đến đáng sợ bao trùm lấy toàn bộ phòng bếp.

"Tiểu Phong, sao em lại vô lễ như vậy chứ?"

Thạch Tâm Thất đột nhiên nổi giận, lớn tiếng nói.

"Con à, dù con không thích ăn ức gà cũng không cần phản ứng như vậy.

Chị chỉ có ý tốt thôi mà"

Thạch Vũ không biết nghiêng về phía ai, liên dịu giọng trấn an cả hai người phụ nữ.

Ông không nỡ trách mắng Tiểu Phong, nhưng rõ ràng hành động vừa rồi của cô là cực kỳ xúc phạm người khác.

"Chị? Còn chưa biết ai nhỏ hơn ai đâu! Thôi con mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."

Thạch Tiểu Phong không có chút gì là biết sai, rửa tay xong, liền vênh váo rời khỏi.

"Đúng rồi, bây giờ con trở về rồi.

Vậy thì những người dư thừa không quan trọng, có phải nên đi rồi không? À, Hân, chốc nữa em muốn ăn trái cây, anh mang lên phòng cho em nhé!"

Thạch Tiếu Phong quay đầu lại, ẩn ý nói thêm một câu nữa, dáng vẻ ung dung sau đó đắc ý mà trở về phòng.

Người đi rồi, cả bàn ăn cũng rơi vào loại không khí trầm mặc, bốn người ngồi đối diện nhau, nhưng lại không biết phải nói gì.

Lục Thiền Tình từ hành động vô phép kia, càng lúc càng kỳ thị Thạch Tiểu Phong.

Nếu không phải vì cô ta là viên ngọc quý của Thạch gia, càng là ân nhân của chồng, thì cô đã mắng xối xả vào cái gương mặt xinh đẹp nhưng vô giáo dục kia rồi.

"Di Di...

Con đừng để ý nhé, con bé là như vậy đấy, nói chuyện không kiêng nể ai nhưng bản tính của nó thực sự không xấu."

Thạch Vũ lúc này mới lên tiếng trước, biện hộ cho hành động của con gái.

Lục Thiên Tình mỉm cười, gật đầu nói với ông rằng mình không sao cả.

Nhưng Thạch Tâm Hân ngồi cạnh lại mơ hồ mà nhìn ra, cô rõ ràng là đã rất để tâm Thạch Tiểu Phong rồi.

"Anh cũng không biết tại sao Tiểu Phong nó lại hành xử như vậy.

Chắc có lẽ là việc cấy ghép mắt đã ảnh hưởng đến tính cách của nó chăng?"

Thạch Tâm Thất bông đùa một câu, cố gắng giải nguy bầu không khí đang hết sức ảm đạm, anh không nghĩ rằng em gái của mình lại có thể nói năng thẳng thừng như tát vào mặt chị dâu như thế.

"Có lẽ là cô út...

Chưa quen với việc trong nhà xuất hiện thêm một người lạ mà thôi."

Lục Thiên Tình lẳng lặng nói, câu nói nửa thực lại nửa đùa, nhưng cô không buồn phiên, ngược lại còn cười tươi, gắp một miếng tôm bỏ vào bát cho chồng, thúc giục anh mau ăn nhanh chóng.

Bữa cơm kết thúc trong sự hoài nghi dày đặc của những con người ở đó, ai ai cũng mang một bầu tâm sự không thể nói thành lời.

Thạch Tâm Thất nhớ lại câu nói của em gái vừa rồi, cảm thấy khó ngủ, liền mở tủ lạnh lấy một lon bia lạnh, trở về phòng.

Ở trong phòng riêng, Lục Thiên Tình vừa mới đi tắm.

Thạch Tâm Hân ngồi ở ngoài, gọt một ít trái cây bỏ vào đĩa, định chốc nữa sẽ nhờ người làm mang qua phòng cho Thạch Tiểu Phong.

Dù gì cũng chỉ là ăn trái cây thôi mà, có là ai mang đi cũng đâu quan trọng.

Xong xuôi, Thạch Tâm Hân liên khóa cửa phòng lại, anh cười gian xảo, đưa tay tắt luôn đèn điện trong phòng, chỉ chừa lại mỗi đèn phòng tắm, anh nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang có âm thanh nước chảy, thấp thoáng cái bóng uyển chuyển như đào liễu ở bên trong.

Anh đứng trước cửa phòng tắm, gõ một tiếng, lại cố ý hỏi.

"Vợ, em tắm xong chưa?"

Phải gọi đến hai ba lần như thế, cô mới đáp lời.

Lục Thiên Tình tắm xong, cô choàng lớp áo ngủ như thường lệ của mình lên người, rời khỏi phòng tắm.

Vừa bước ra ngoài, cô đã bị Thạch Tâm Hân đột nhiên lao tới, bế trên tay, ném thẳng lên giường.

Cả căn phòng mất điện, thứ bóng tối ảm đạm như hố sâu đã hoàn toàn nuốt chứng lấy thị lực.

"Hân, anh làm gì vậy? Mau bật đèn lên đi, em chẳng thấy gì hết."

Cô mò mẫm như một người mù, lại liên tục gọi tên Thạch Tâm Hân.

Thạch Tâm Hân đứng ngay trước mắt cô, cười gian xảo một cái, nhắm chuẩn vị trí người đang chuyển động mà đè vật cô xuống, giữ lấy hai tay cô, như một đứa bé háu ăn, ngấu nghiến cánh môi đỏ thâm thơm dịu một mùi hương ngọt mát.

Lục Thiên Tình bất ngờ bị hôn đến không thở nổi thì có chút hoảng, nhưng ngay sau đó, lại thả lỏng người, đáp trả nụ hôn sâu đến điên dại đó của anh.

Thạch Tâm Hân rất hài lòng, một tay lần mò xuống dưới, kéo nút thắt trên lớp váy ngủ của cô ra, còn đúng lớp nội y bên trong, mê mẩn sờ soạng khắp người vợ.

Làn da mát mẻ, mịn như lớp chăn bông thượng hạng nhất trên đời càng khiến tinh thần anh đê mê.

"Hân...

Anh lại muốn làm gì vậy?"

Lục Thiên Tình gấp gáp hỏi, thỉnh thoảng lại run lên.

"Dĩ nhiên là...

Làm chuyện nên làm của chúng ta rồi."

Thạch Tâm Hân đáp khẽ, mái tóc bồng bềnh như lãng tử lại cạ cạ vào cổ cô.

Bàn tay hư hỏng kéo lớp áo lót lên trên, điên cuồng rà soát không bỏ qua một centimet nào trên người vợ.

"Vợ...

Anh nói này, hình như em tăng size thêm một chút rồi đấy."

Thạch Tâm Hân buông lời trêu ghẹo, lại không bỏ phí thời gian, ngậm lấy lần lượt hai nụ hoa lớn kiêu ngạo đang trổ dáng thẳng tắp.

Cô khẽ run lên, lại cảm nhận được hai má đang đỏ hồng, bàn tay mỏng manh ôm lấy tấm lưng của chồng, khẽ cào nhẹ.

Thạch Tâm Hân chỉ hận không thể nuốt hết đôi gò lớn kia vào trong bụng mình, càng va chạm càng khiến anh cảm thấy kích thích.

"Người em thật mê hồn mài Vợ, chúng ta kiếm một đứa con đi!"

Thạch Tâm Hân bất ngờ nói một câu, không đợi cô trả lời, đã nhoài người lên hôn cô thật sâu, hôn đến độ khiến cô thở không được.

Bàn tay nam tính lướt qua vùng eo nhỏ gọn, khẽ dừng lại trên chiếc rốn nhỏ, vẽ lên vài đường tròn lan man, tiếp đó lại lướt xuống vùng cấm địa, cách một lớp quần lót, từ từ cảm nhận sự khoái cảm dạt dào.

Vài ngón tay nghịch ngợm tiến vào trong khuấy đảo tỉnh thân Lục Thiên Tình, không điêu luyện nhưng lại có ma lực khiến cô run bần bật.

Thạch Tâm Hân biết đã đến lúc, liền bật dậy, tỉnh thần hưng phấn vừa định rũ bỏ chiếc quần dài trên người ra, thì bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.

"Cốc...

Cốc...

Thiếu gia, tam tiểu thư bảo tôi chuyển lời muốn cậu mang chút trái cây qua đó."

Là tiếng của bà Trần quản gia.

Ngẫu nhiên bị làm phiền ngay thời khắc quan trọng khiến Thạch Tâm Hân khựng lại, anh dẫn xuống sự tức tối tím cả mặt, khéo léo nói vọng ra ngoài.

"Bà chờ ở đó, giúp tôi mang hộ qua cho em ấy là được."

"Thiếu gia, tiểu thư muốn chính cậu mang qua đó.

Cô ấy có chuyện muốn nói với cậu."

Tiếng bà Trần lại từ tốn nói vọng vào, sau đó thì im bặt, có lẽ người đã rời đi.

"Em gái của anh cũng thật biết lựa lúc."

Lục Thiên Tình ngẫu hứng nói, sau đó ngồi bật dậy, chỉnh trang lại trang phục trên người mình.

Nếu nói không tức giận thì là dối trá, Thạch Tiểu Phong đó tại sao bám ai không bám cứ nhất định phải muốn bám chồng của cô? "Di Di...

Em hiểu mà, anh cũng không muốn đi.

Nhưng mà Tiểu Phong..."

Thạch Tâm Hân vừa mặc lại lớp áo bên ngoài, vừa do dự nói, đối mặt với những chuyện thế này, anh không biết phải làm sao để giải thích với vợ.

"Em hiểu mà.

Anh cứ qua với em ấy đi, dù sao cô ấy cũng là em gái của anh, em lo cái gì chứ?"

Lục Thiên Tình tỏ vẻ hiểu chuyện, trấn an Thạch Tâm Hân.

Thạch Tâm Hân hôn vào trán cô, sau đó mới lề mề rời khỏi phòng.

Trách ai bây giờ, chẳng lẽ anh nên trách Thạch Tiểu Phong đã làm bể chuyện tốt của mình sao? Ngôi trong phòng, sau khi bật đèn lên, Lục Thiên Tình lại thẫn thờ.

Cô rõ ràng cảm nhận ra, cô em chồng này hoàn toàn không đơn giản.