Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 90: Ai cũng có nỗi bất đắc dĩ



Ở trong cái nhà này, từ nhỏ đến lớn Chu San San luôn bị áp đặt bởi những suy nghĩ và quyết định của Chu Hoàng Quân. Chưa một lần nào cô ta được tự quyết định điều gì vì có nói gì ông ta cũng sẽ để ngoài tai, có khi tâm trạng không tốt thì cô ta lại xui xẻo nhận vài cái bạt tai.

Mãi như thế, Chu San San cuốn cùng cũng nhận ra Chu Hoàng Quân căn bản đối với đứa con gái như cô ta không hề yêu thương. Ông ta đơn giản chỉ coi cô ta là một công cụ, nuôi nấng cũng chỉ vì lợi ích sau này.

Nói về một góc độ nào đó, Chu San San cung là một cô gái đáng thương. Bởi vì từ nhỏ đã luôn chịu sự chi phối của người bố, chưa ngày biết cái gì gọi là tình yêu gia đình bình dị nhất. Cuộc sống của cô ta từ nhỏ đã luôn phải suy nghĩ làm thế nào để vừa lòng mọi người, để được yêu thương và chú ý. Đến cuối cùng, cô ta lớn ngần này lại chỉ luôn sống vì lý tưởng của người khác, làm một cái bàn đạp cho con đường thăng tiến của người khác.

Chu San San sẽ là một người đáng thương nếu như cô ta giữ được suy nghĩ minh mẩn hơn chứ không phải là lúc nào cũng hơn thua, tính kế đạp người khác xuống bùn. Có lẽ bởi vì cuộc sống của bản thân không có tự do như mong muốn, lúc nào cũng phải đeo lên bộ mặt nạ giả tạo, cố gắng đủ đường vẫn không đạt được thứ mình muốn nên Chu San San trở nên ghét những người dễ dàng có được thứ bản thân muốn.

Nhưng nếu nhìn về quá khứ má nói, Chu San San lại là một người đáng thương hơn đáng hận. Nếu cuộc sống không chèn ép thì cô ta cũng không bị tha hoá quá mức như thế. Mọi thứ sẽ khác đi nếu cô ta có được một tình yêu đúng nghĩa từ gia đình của mình.

Tôn Tuyết Lệ yêu thương con gái nhưng thứ bà ta làm cũng chỉ là yêu thương mù quáng. Bà ta chỉ biết tận sức bênh vực Chu San San, nhưng mỗi khi Chu San San bị Chu Hoàng Quân áp đặt lên những suy nghĩ mới thì Tôn Tuyết Lệ lại chứ từng một lần đứng ra nói thay cho Chu San San.

Nói thế nào nhỉ? Có lẽ đối với Tôn Tuyết Lệ, Chu San San chỉ là một con búp bê xinh đẹp mà bà ta đang nuôi dưỡng. Bà ta quên mất là Chu San San cũng có suy nghĩ, cũng có cảm xúc của riêng cô ta. Nhưng bà ta lại chứ một lần hỏi qua Chu San San có mệt hay không. Tất cả những gì bà ta làm là chất lên người Chu San San những thứ đắt tiền, trang hoàng cô ta thành một người lộng lẫy.

Nói tóm lại, Chu San San chưa một lần biết được ấm áp gia đình là thế nào.

Đối với cái bạt tai bất ngờ ban nãy của Chu Hoàng Quân, mặc dù trong lòng Chu San San có uỷ khuất nhưng lý trí lại chẳng hề hấn gì. Bởi vì cô ta đã quen với những điều đó từ khi còn rất nhỏ rồi.

Chu San San thở dài, đứng dậy cầm lấy túi của mình rồi rời đi. Tôn Tuyết Lệ lúng túng gọi với theo: “San San, con đi đâu thế? Một lát có về ăn cơm không? Hôm nay có món cá hấp con thích này.”

Chu San San dừng bước nhưng vẫn không quay mặt, đơn giản là không muốn đối diện với Tôn Tuyết Lệ.

“Con có việc, tối nay sẽ không về đâu. À đúng rồi, món con thích không phải cá hấp. Con bị dị ứng cá hấp, ăn vào sẽ nôn.”

Nói xong, cô ta lại rời đi. Bóng lưng nhìn qua rất cô đơn.

Người mẹ mà ngay đến món ăn con mình yêu thích hay ghét cũng không biết. Mà thực ra thì Chu San San cũng chẳng trong mong gì nhiều. Từ nhỏ đã thế rồi mà!

Bước đi trên đoạn đường dài, bên má cứ nhói lên cơn đau. Chu San San không biết nên đi đâu, cứ đi thế thôi chứ chẳng có điểm dừng.

Mọi người ngưỡng mộ cô ta có một gia đình giàu có, muốn mua gì ăn gì đều không cần nhìn giá, là một cuộc sống thật sung túc. Nhưng đâu ai biết Chu San San thực ra rất ghét cuộc sống của chính mình. Giả tạo đến mức cô ta quên mất bản thân mình thực ra là ai. Giả dối đến mức có lúc cop ta tự hỏi bản thân mình đang làm gì? Những việc này có ý nghĩa gì sao? Đều không có mà! Cố gắng nhiều như thế, có ai nhìn thấy đâu?

Tất cả mọi người đều chỉ nhìn vào kết quả rồi phán xét, đâu có ai hỏi Chu San San cả quá trình có mệt mỏi hay không.

Đến cuối cùng, chiến thắng hay thất bại cũng chỉ là nhận về sự vô tâm đến lạnh thấu người thôi mà.

Chu San San cũng biết mệt. Chu Hoàng Quân bảo cô ta phải gả vào Giang Gia, từ nhỏ ép cô ta học những thói quen, những thứ mà Giang Niệm Dương thích để làm vui lòng anh. Mà thực ra Chu San San cũng cũng chẳng biết bản thân rốt cuộc có yêu Giang Niệm Dương hay không.

Có lẽ ban đầu là có, nhưng hiện tại thì Chu San San cũng không biết. Tình yêu lâu quá khiến cô ta cũng không rõ rốt cuộc cô ta muốn theo đuổi được anh là vì muốn được ở bên cạnh hay chỉ là cảm giác hiếu thắng của bản thân hay thôi.

Có khi cô ta cảm thấy cuộc sống của bản thân không có điểm nào là thật hết. Lúc nào cũng là cái mặt nạ giả dối. Nên có lẽ cái tình yêu đó có khi cũng chỉ là do cô ta tự thôi miên mình.

Chu San San tự hỏi, bản thân cố gắng nhiều như vậy đã được cái gì?