Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 97: Rục rịch hành động



Ngày hôm nay, Chu San San thật sự đã không còn nhìn ra bản thân mình nữa. Từ lúc nào cô ta đã trở thành thế này? Từ lúc nào Chu San San đã không còn là cô gái đơn thuần như khi xưa nữa?

Trước kia Chu San San không như thế. Cô ta cũng là một cô gái lương thiện, một cô gái ghét những lọc lừa toan tính. Chu San San của ngày trước cũng là một cô gái thích cười, là một cô gái có trái tim lương thiện và thuần khiết.

Nhưng từ lúc nào? Từ bao giờ cô ta đã thành ra như thế này? Lúc nào cũng toan tính làm sao để giữ vững địa vị của bản thân. Lúc nào cũng suy tính làm cách nào để hạ bệ người khác.

Chu San San tại sao lại thành ra như vậy?

Đắng lòng! Sự thay đổi đến chóng mặt của bản thân khiến trái tim cô ta cũng đau nhói. Thật sự không dám tin bản thân đã làm ra những chuyện độc ác đó.

Không dám tin, cũng không dám ngờ!

Là vì ai? Vì cái gì?

Là vì cuộc sống, vì gánh nặng mà Chu Hoàng Quân áp đặt lên vai Chu San San từ khi cô ta còn rất nhỏ. Rõ ràng, rõ ràng cô ta cũng có thể giống như những nghời khác, bình thường mà lớn lên. Nhưng ông ta lại muốn cô ta phải là hoàn hảo nhất, đẹp đẽ nhất.

Thật sự có lúc, Chu San San muốn hét lên với Chu Hoàng Quân rằng ông ta sinh một đứa con gái chứ không phải nhân bản một con robot, cô ta không thể hoàn hảo không tì vết được như thế.

Chu San San hận. Cô ta hận cuộc sống của bản thân lúc nào cũng phải vì người khác. Đến cả sở thích của bản thân cũng là học theo để chiều lòng người lớn. Chu Hoàng Quân nói cô ta bắt buộc phải như thế, có như thế thì mới được yêu thương.

Nhưng Chu San San không hiểu, cô ta đã nỗ lực như vậy tại sao vẫn không có ai yêu thương? Cô ta sai ở đâu sao? Rõ ràng chỉ là đang làm theo hình tượng mà mọi người muốn thôi mà! Cô ta cố gắng nhiều như vậy cũng chỉ mong một điều đơn giản, mong bản thân sẽ được chú ý tới, như vậy gia đình của cô ta có thể yêu thương cô ta thêm một chút.

Nhưng hãy nhìn mọi thứ mà xem. Không ai hết! Không có ai quan tâm cô ta! Cô ta làm tốt, không có ai khen. Nhưng cô ta vừa vấp sai lầm một cái thì tất cả đều chỉ trích cô ta.

Rốt cuộc Chu San San đã làm gì sai? Rốt cuộc cô ta phải làm gì mới có hài lòng được mọi người?

Cô ta không biết. Cô ta thật sự không biết!

Rốt cuộc, mọi thứ đã sai từ đâu chứ?

Chu San San không ghét Lệ Du Huyên mà là ghen tị, cũng là ngưỡng mộ. Lệ Du Huyên có thể có được sự yêu thích của mọi người. Cho dù cô có phạm sai lầm thì cũng có người sẵn sàng đứng ra giúp đỡ, bảo vệ. Còn Chu San San thì không có ai. Lệ Du Huyên không cần làm gì nhưng lại có thể ở bên Giang Niệm Dương. Còn cô ta cho dù cố gắng thế nào cũng không được.

Chu San San ngưỡng mộ Lệ Du Huyên. Ngưỡng mộ càng lớn lại đâm ra ghen tị. Ghen tị càng lớn lại đâm ra muốn phá huỷ.

Bản chất con người không có ai xấu, nếu không vì cuộc sống bắt ép thì không ai muốn làm người xấu cả.

Chu San San cũng thế. Cô ta không muốn làm người xấu, cô ta cũng muốn làm một người bình thường, không hại gì đến ai, có thể yên bình sống cuộc sống của riêng mình.

Nhưng thế giới không cho phép cô ta có thể có được yên bình nhỏ nhoi như thế.

Hết cách, Chu San San không còn có thể quay đầu nữa. Cô ta đã đi quá xa rồi, không thấy được bờ nữa. Cô ta… đã không còn có thể quay đầu được nữa.

Cô ta chỉ còn cách tiếp tục tiến lên, dù rằng cô ta biết bản thân làm thế là sai trái. Nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác. Cô ta hết lựa chọn rồi, không ai cho cô ta thêm lựa chọn nào nữa. Cô ta cũng không biết làm gì nữa. Cô ta yêu gia đình của mình. Cho dù bọn họ chẳng hề yêu thương cô ta.

Vì thế, chỉ lần này thôi. Chỉ lần này nữa thôi. Cô ta sẽ làm như mong muốn của Chu Hoàng Quân.

Lúc này, ở công viên Hải Dương, Lệ Du Huyên đang cùng Tiểu Lục và Tiểu Kiệt chơi rất vui vẻ. Ba người vào xem buổi biểu diễn cá heo, sau đó lại qua con đường thuỷ cung để trải nghiệm cảm giác xung quanh được bao bọc bởi nước và cá, có rất nhiều sinh vật biển phong phú ở nơi đây.

Tiểu Lục và Tiểu Kiệt đều rất hứng khởi, chơi cả một buổi sáng cũng không biết mệt.

Giữa mùa thu mát lạnh thế này, đi chơi đúng là lựa chọn tuyệt vời.

Lệ Du Huyên ngước nhìn đồng hồ, cũng đã là giờ trưa rồi, nên dắt hai đứa đi ăn trưa thôi.

“Tiểu Lục, Tiểu Kiệt, các con muốn ăn gì trưa nay nào? Chúng ta sẽ qua cửa hàng bên đó ăn nhé!”

Tiểu Lục và Tiểu Kiệt vui vẻ đáp: “Vâng ạ!”

Không có Giang Niệm Dương đi cùng xem ra lại thoải mái hơn rất nhiều. Tiêir Lục có thể tự do mở khẩu trang ra khi ăn mà không cần lo sợ bất cứ điều gì. Nhưng mà để cẩn thận phòng trường hợp anh xong việc sẽ đến bất ngờ nên Lệ Du Huyên vẫn bảo Tiểu Lục trừ lúc ăn thì nên đeo khẩu trang, nhỡ đâu anh xuất hiện thì lại không kịp phản ứng.

Lệ Du Huyên thở dài ngao ngán, không biết những ngày tháng tránh né thế này bao giờ mới kết thúc đây.

“Tiểu Lục, gần đây cứ bắt con phải đeo khẩu trang suốt, thiệc cho con quá.”

Tiểu Lục nghe cô nói thì liền cười xoà, xua tay đáp: “Không sao đâu ạ, con hiểu mà. Nhưng hôm nay chơi vui thế mà chú lại không đến, tiếc thật đấy!”

Lệ Du Huyên nhìn ra Tiểu Lục rất yêu quý Giang Niệm Dương. Kể từ thời gian sau này, thằng bé cứ một hai câu là lại nhắc đến anh, gặp mặt thì thân thiết như người nhà. Có lẽ đây chính là tình phụ tử chăng, nên Tiểu Lục và anh mới không cần lay do gì cũng yêu quý nhau như vậy.

“Đúng là có hơi tiếc thật, nhưng chúng ta cũng hết cách mà. Hay là thế này đi, sau khi quay về con hỏi chú xem hôm nào chú rảnh thì chúng ta lại cùng nhau đi chơi, có được không?”

Hai đứa vui vẻ gật đầu.

Lệ Du Huyên âu yếm nhìn hai đứa trẻ. Thật ra dạo gần đây suy nghĩ rất nhiều. Nếu người năm đó thật sự là Giang Niệm Dương, Tiểu Lục là con trai ruột của anh thì cũng không quá tệ. Con người Giang Niệm Dương cũng khá tốt, tuy không biết thể hiện nhưng thực sự rất yêu con của mình. Cô tự hỏi nếu Giang Niệm Dương biết Tiểu Lục là con của anh thì anh sẽ có phản ứng như thế nào?

Với tính cách của Giang Niệm Dương, có lẽ sẽ không đến nỗi đuổi cô đi để giành quyền nuôi con. Nhưng Giang Gia thì khác, bọn họ chắc chắn sẽ không chấp nhận cô. Giang Niệm Dương là người thừa kế hoàn hảo của Giang Gia, Giang Chính Huy chắc chắn không muốn để bất kì vết nhơ nào làm ảnh hưởng tới anh. Nếu ông ta mà biết tới sự tồn tại của Tiểu Lục thì có khi sẽ tiễn cô và thằng bé đi biệt xứ mất.

Cho đến tận lúc này, Lệ Du Huyên vẫn chưa có đủ can đảm để nói với Giang Niệm Dương về những chuyện này, cũng chưa có đủ can đảm để đi điều tra chứng thực các nghi vấn của bản thân.

Cô không dám đối diện. Lỡ đâu cuộc sống đang yên bình, đột nhiên tìm hiểu sâu xa rồi lại khuấy lên giông bão gì thì sao? Cô chỉ có một mình, chuyện gì xảy ra cũng phải tự chống đỡ. Lệ Du Huyên lo bản thân không gánh vác được nhưng chuyện liên quan đến nếu bí mật này lộ ra.

Dứt mình khỏi dòng suy nghĩ miên man để quay trở về thực tại. Tương lai là thứ không thể biết trước được, nên thay vì lo lắng cho nó thì hãy trân trọng hiện tại, Lệ Du Huyên không muốn để sau này phải hối tiếc vì bất cứ điều gì.

“Hai đứa à, ăn xong chúng ta đi chơi đu quay nhé!”

Tiểu Lục và Tiểu Kiệt gật đầu đồng thanh đáp vang: “Vâng ạ!”

Ba người sau khi ăn thì tiếp tục chơi rất vui vẻ. Các vệ sĩ trà trộn theo bảo vệ cứ cách nửa tiếng lại liên hệ về báo tình hình cho Giang Niệm Dương một lần.

Giang Niệm Cương ngồi trên xe, đưa mắt dõi ra ngoài. Sau khi đến công ty, anh đã vòng lối cửa sau, thay đồ và leo lên một chiếc xe khác để đến công viên. Người theo dõi mà Chu San San phái đi đã bị đánh lạc hướng, cứ tin tưởng rằng anh vẫn còn ở trong công ty.

Giang Niệm Dương biết thế này có hơi mạo hiểm, nếu hành tung của anh bị phát hiện thì ngay lập tức kế hoạch hay sắp xếp gì đều thành công cốc. Nhưng Giang Niệm Dương lại càng không yên tâm, anh muốn đến tận nơi chỉ đạo hành động. Việc này liên quan trực tiếp đến Lệ Du Huyên và hai đứa trẻ, giao vào tay ai anh cũng thấy không yên tâm được.

Lục Thành chạy một vòng để thám thính tình hình, sau đó nhanh chóng chạy về xe anh.

“Có ai theo dõi cậu không?”

Giang Niệm Dương nheo mắt, cẩn thận hỏi.

Lục Thành lắc đầu đáp: “Không có đâu ạ, tôi rất cẩn thận.”

Giang Niệm Dương khẽ gật đầu. Anh tin năng lực của Lục Thành. Tuy cậu ta chỉ là một thư ký nhưng cũng từng là nhân tài được bồi dưỡng thành công trong lớp huấn luyện “người bảo vệ”. Giang Gia mấy đời đều âm thầm bồi dưỡng những đứa trẻ có thiên chất thông minh, những người được bồi dưỡng ra sẽ làm việc cùng cạnh người kế thừa, giúp đỡ công việc, và họ được gọi là “người bảo vệ”.

Lục Thành từ khi còn nhỏ được phát hiện ra thiên phú thông minh, Giang Gia sau đó đem cậu ta về bồi dưỡng, học tập cùng với Giang Niệm Dương. Nên là nói, Lục Thành tuy chỉ là một thư ký nhưng năng lực của cậu ta cũng chỉ thua Giang Niệm Dương một bậc, so với người khác thì chỉ hơn không kém.

“Tôi nhìn thấy xe của Chu tiểu thư đậu ở đối diện cổng công viên rồi, có lẽ là sắp hành động.”

Giang Niệm Dương cười khẩy, xoa xoa hai bàn tay vào nhau.

“Cái tên Quan Đạt đó làm việc cũng hiệu quả đấy chứ! Được rồi, chúng ta cũng không thể ngồi xem mà không góp vui được, bố trí hành động một chút đi.”

Lục Thành gật đầu ý đã hiểu, sau đó lập tức rời khỏi xe đi bố trí nhiệm vụ cho các vệ sĩ khác.

Giang Niệm Dương lần nữa mở máy tính lên xác nhận tín hiệu định vị vẫn hoạt động tốt. Được rồi, hôm nay anh đã đặt một ván cờ lớn, nhất định không thể thua được.

Mặc kệ là Chu San San hay là Chu Gia, người có ý xấu nhắm vào Lệ Du Huyên và hai đứa trẻ thì chính là kẻ thù của Giang Niệm Dương. Anh chắc chắn sẽ không nương tay với bọn họ. Bởi vì, Lệ Du Huyên và hai đứa trẻ là gia đình của anh. Giang Niệm Dương trân quý gia đình nhỏ này của mình, vì thế bằng mọi giá anh sẽ bảo vệ nó cho bằng được.