Sống Sót

Chương 14: Đắm chìm



Sau khi về nhà tôi không căng thẳng chút nào mà ăn cơm, ngồi nói chuyện cùng Mạnh Khung một hồi đã cảm thấy mí mắt đánh nhau, mệt không chịu nổi. Nhưng Mạnh Khung lại không để cho tôi ngủ bây giờ, anh nói mới vừa cơm nước xong đi ngủ sẽ không tốt cho dạ dày, muốn tôi đi ra ngoài tản bộ loanh quanh.

Tôi nào có hăng hái đi loanh quanh tản bộ? Ngồi đọc sách một hồi, đầu lệch trên ghế sofa liền ngủ mất. Mơ hồ không biết qua bao lâu, tôi cảm giác bắp chân co rút một trận, cảm giác bất đắc dĩ ‘ lại rút gân ’ dâng lên. Tôi giật giật, thế nhưng không tỉnh. Sau đó tôi liền cảm giác có một đôi bàn tay ấm áp thuần thục xoa bắp chân của tôi, nơi đó giống như bị vuốt lông, từ từ không đau.

Chờ tôi mở mắt lần nữa, cảm giác còn thoải mái hơn ngủ cả đêm nhiều, nhìn lại một chút chẳng qua chỉ ngủ có 50 phút, tôi sửng sốt một lát liền phát hiện tôi thế mà lại tựa vào bả vai Mạnh Khung.

Tôi ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Mạnh Khung, đột nhiên nói:

“Cháu đói.”

Mạnh Khung cười xoa tôi đầu: “Mới có bao lâu hả? Chờ một chút đi, một lát chú đi mua gói mì.”

Tôi thấy được khổ sở từ nụ cười của Mạnh Khung. Cũng đúng, tiền ba tôi để lại cho Mạnh Khung không bao nhiêu, tiền lương Mạnh Khung cũng không nhiều, nơi nào có nhiều tiền nuôi thằng nhóc đốt tiền tôi đây. Nếu kiếp trước tôi cũng ăn nhiều như vậy, Mạnh Khung làm thế nào nuôi sống tôi?

Vấn đề này không lâu sau tôi sẽ ngay —— tôi biết Mạnh Khung làm sao để nuôi sống tôi, nhưng đáp án kia, khiến cho hốc mắt tôi ê ẩm, nói không nên lời.

Mạnh Thiên kết hôn.

Lấy được tiền chỗ Mạnh Khung ngày hôm sau Mạnh Thiên liền cùng mấy người không đứng đắn đem tiền cho người ngoài vay. Người thiếu tiền luôn có, tình hình kinh tế căng thẳng vay lãi suất cao hầu như đều có , Mạnh Thiên chính là nhìn rõ món lợi kếch sù này mới có thể làm việc nghĩa không chùn bước thậm chí là võ đoán sang tên nhà lầu cho Mạnh Khung.

Bắt tay với Mạnh Thiên là mấy kẻ hắc đạo, xuống tay cũng hung ác, lúc đòi nợ có thể đánh người cho đến chết, không có chuyện gì cả ngày đuổi theo người thiếu nợ, dù bạn đi làm hay đi nhà cầu, chỉ cần tìm được người, liền đuổi theo.

Tôi biết thủ đoạn của Mạnh Thiên. Khi đó Mạnh Thiên đã vào tù, nghe người thiếu nợ nói, có lúc bọn họ không có tiền nộp, sẽ có người dùng nhíp rút từng cái móng tay của họ, hoặc là dùng dép tát lên mặt con gái họ.

Cũng vì biết những ‘ thủ đoạn ’ kia, lúc Mạnh Thiên cử hành hôn lễ tôi không muốn để Mạnh Khung đi.

Mạnh Khung lại do dự. Tuy anh và Mạnh Thiên không có gì thân tình, cũng không có liên hệ máu mủ, nhưng trong mắt người ngoài dù sao hai người đã từng là người một nhà, huống chi người ta đã gửi thiếp mời đến, không đi có phải không thích hợp hay không?

Tôi cũng cảm thấy không thích hợp. Tính toán theo thời gian kiếp trước, không đến mấy tháng nữa Mạnh Thiên sẽ bị bắ, bây giờ, gã chính là châu chấu mùa thu, nhảy không được mấy ngày nữa. Đi lần này đoán chừng là lần cuối Mạnh Khung gặp gã rồi, còn có thể tiết kiệm tiền cơm, thôi thì tùy Mạnh Thiên nói cái gì, chịu đựng là được.

Ngày đó là thứ bảy, tôi cùng Mạnh Khung ngồi xe đến một khách sạn. Đó kia là khách sạn xa hoa rất nổi danh ở chỗ chúng tôi, rất lớn đủ khí phái, giá tiền hơi đắt, xem ra Mạnh Thiên bỏ ra không ít.

Mạnh Khung không bỏ tiền mừng, hai chúng tôi da mặt cũng dày, dù sao Mạnh Thiên có nhiều tiền ra như vậy, nói gì cũng phải cảm tạ Mạnh Khung, cho nên thật sự không cầm gì đến tôi vẫn bình tĩnh, cùng Mạnh Khung đi thẳng vào trong đại sảnh.

Mạnh Thiên nhìn mặt mày hồng hào, mười mấy chiếc xe đón dâu đều là của gã, tôi nheo mắt lại, nhìn nghi thức hôn lễ của hai người. Mạnh Thiên và vợ của gã đều rất vui mừng, dưới sự yêu cầu của người dẫn chương trình thế mà lại hôn môi trước mặt mọi người, khi đó còn không có mở ra như sau này, Mạnh Khung lúng túng không biết có cần che mắt tôi không.

Lúc mang thức ăn lên tôi liền cúi đầu ăn cơm, dù sao bên cạnh không có người quen không thể nói gì tôi. Về phần Mạnh Thiên, tôi cũng không quan tâm, thích làm sao thì làm.

Kể từ lúc tôi trưởng thành, Mạnh Khung liền bắt đầu mua những món ăn không mắc còn có thể nhanh no, bánh bao nhân rau hẹ trứng gà, bánh mỳ, khoai tây khoai lang dường như là ăn hàng ngày cho nên lâu rồi tôi chưa ăn thịt, Mạnh Khung yêu thương tôi, liều mạng gắp thức ăn gắp thịt trong mâm cho tôi khiến cho mấy người ngồi bên cạnh ghé mắt.

Mạnh Khung dĩ nhiên không thèm để ý những điều này, có thể để tôi ăn no, so với cái gì đều càng quan trọng.

Sau khi nghi thức kết thúc, Mạnh Thiên liền cùng cô dâu đi xuống, lần lượt đi mời rượu người ta. Phía trước nhất là họ hàng bên gái cùng người thân Mạnh Thiên, càng về sau càng không thân, cho nên Mạnh Khung cùng tôi an vị một bàn sau cùng.

Mạnh Thiên và cô dâu rất nhanh đi tới phía sau, kính rượu Mạnh Khung. Tôi vốn cho rằng trường hợp này Mạnh Thiên ít nhất cũng sẽ cho Mạnh Khung chút mặt mũi. Nhưng Mạnh Thiên nói ra câu đầu tiên, tôi biết ngay không phải vậy, Mạnh Thiên chính là tới tìm phiền toái.

Mạnh Thiên cầm ly rượu, khuôn mặt đỏ bừng, gã lớn tiếng giới thiệu với cô dâu:

“Đây chính là em trai anh.” Mạnh Thiên uống rượu uống đến nói đớt, “Em trai ngoan của anh, đã gặp lúc rửa xe đó. Em nhớ không, là chỗ lần trước chúng ta rửa xe.”

“. . . . . .” Mạnh Khung nhíu nhíu mày, không nói gì.

“Lần sau chúng ta đi rửa xe, cậu tính rẻ hơn một chút được không? Ha ha. . . . . .”

Mạnh Khung dừng một chút, gật đầu một cái.

Mạnh Thiên lấy tay kéo cô dâu, rất lớn tiếng nói: “Hai chúng ta phải cảm ơn em trai tốt của anh nha, nếu không phải mẹ anh chết sớm, cậu ta đưa tiền cho anh thoát khỏi nơi chim không thèm ỉa đó, sẽ có anh hôm nay sao?”

“. . . . . .” tay Mạnh Khung cầm ly rượu cứng ngắc, tôi biết bây giờ anh rất lúng túng, vì vậy tôi đứng lên, nói với Mạnh Thiên:

“Đủ rồi.”

Mạnh Thiên uống đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt gã có chút chậm chạp, từ từ di động con ngươi nhìn tôi, Mạnh Thiên đột nhiên vươn tay, sờ sờ mặt của tôi, nói:

“Thằng nhóc mày. . . . . . Tô mì hôm đó, mày còn nhớ rõ không?”

Gã nói những lời này khiến cho tôi đột nhiên nhớ ngày tôi mất balo, gã chơi liều bấm cánh tay tôi làm hại cánh tay tôi bầm một thời gian thật dài.

Trên tay Mạnh Thiên đều là mồ hôi, giống như một con rắn bò trên mặt tôi. Mạnh Khung đưa tay muốn kéo tôi về phía sau, nhưng tôi lại bước lên trước, tiến tới bên tai Mạnh Thiên nói một câu nói, tôi nói ‘Ông nội mày lấy đồ của mày, dĩ nhiên nhớ ’.

Tôi thấy được sắc mặt Mạnh Thiên đột nhiên thay đổi, gã quay đầu tức giận nhìn tôi, khoan thai tự đắc mới vừa rồi đột nhiên không có.

Tôi đưa tay hất gã ra, nheo mắt lại nhìn gã, Mạnh Thiên tức giận mặt đỏ bừng, gã dùng lực đẩy tôi, tôi lảo đảo lui về phía sau một bước suýt chút nữa thì ngã, may mà Mạnh Khung đỡ tôi.

Toàn thân Mạnh Thiên phát run, gã muốn xông lên đánh tôi lại bị cô dâu bên cạnh kéo một cái, Mạnh Thiên hất tay cô ta ra, cô dâu trượt chân suýt ngã xuống. Mạnh Thiên liều mạng xông về phía trước, gã vọt tới trước mặt tôi chuẩn bị hung hăng đánh tôi một trận, tôi cũng không sợ hãi, nhìn tia máu hằng trong mắt gã, tôi nói:

“Mày chờ, Mạnh Thiên.”

Mạnh Khung một tay kéo lấy tôi ra sau lưng. Anh có thể để Mạnh Thiên đánh tôi sao? Rất dễ nhận thấy đó là điều không thể, Mạnh Khung kéo tôi về phía sau, né tránh Mạnh Thiên liền đi ra bên ngoài. Mạnh Thiên cũng nhớ lại hôm nay là hôn lễ của gã, không thể gây chuyện, gã quay đầu liếc nhìn cô dâu của mình, không có đuổi theo.

Mạnh Khung cúi đầu mang tôi đi, tôi bị anh kéo thân thể nghiêng về phía trước, nhưng tôi vẫn quay đầu lại nhìn Mạnh Thiên. Nhìn người đàn ông đang nổi giận đó, tôi nhỏ giọng nói một câu.

“Mày xong rồi.”

Khi về nhà, Mạnh Khung cùng tôi ăn ý không có nói đến chủ đề hôn lễ. Về đến nhà Mạnh Khung còn không dám nhìn vào mắt tôi.

Lúc đầu tôi còn sợ Mạnh Khung trách tôi, nhưng vừa nhìn biểu hiện của Mạnh Khung, tôi biết ngay anh lại cảm thấy thấy thẹn với tôi.

Điều này cũng không có gì. Cuối cùng tôi cảm thấy khoe khoang như Mạnh Thiên thì vào ngục là chuyện sớm hay muộn, món lợi kếch sù lãi suất cao người nào không biết? Không ai đi làm đó là vì họ có chút đầu óc, biết chuyện này là phạm pháp khó thực hiện. Mạnh Thiên một không có tiền hai không có bối cảnh ba không nhân mạch, có thể kiên trì mấy tháng đã là cực hạn, cho nên tôi không vội, tôi cũng không sợ Mạnh Thiên sẽ trả thù.

Mạnh Khung có chút không biết làm sao, anh làm xong việc trong tay liền nhắm mắt theo đuôi theo sát tôi…tôi đi nơi nào anh đi nơi đó, dáng vẻ rất lo lắng.

Tôi liền làm bộ như không biết, tùy Mạnh Khung đi theo, sau đó lại ngồi trên ghế sa lon đọc sách để Mạnh Khung cũng nghỉ ngơi một lát.

Tôi vốn nằm trên ghế sa lon đọc sách, nhìn một chút lại đột nhiên ngủ thiếp đi, lúc ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào, tôi cảm thấy hơi nóng nhưng không để ý, nhưng nhiệt độ càng ngày càng nóng khiến tôi chảy mồ hôi, mồ hôi theo bắp đùi chảy xuống phía dưới. Tôi xê dịch thân thể mới biết dục vọng khó khăn lắm tôi mới đè nén xuống hôm nay lại trở về.

Tôi mệt a, lúc này lười phải mở mắt, ngứa lợi hại liền nhúc nhích thân thể lung tung, khiến nơi nhạy cảm cọ sát ghế sa lông một chút. Âm thanh tôi loạn động khiến Mạnh Khung chú ý, anh hỏi:

“Đại ca, sao vậy?”

Tôi nói:

“Hơi nóng.”

Mạnh Khung ‘ à ’ một tiếng cũng biết chuyện gì xảy ra. Tôi theo bản năng ngừng cọ xát nhưng tiếng hít thở vẫn không nhịn được, vốn cho rằng chỗ kia sẽ giống như mấy ngày trước, không để ý tới rất nhanh sẽ mềm nhũn, ai ngờ không biết có phải là vì mấy ngày qua đè nén quá hay không, nửa ngày chỗ kia vẫn rất tích cực.

Tôi có chút phiền não cọ xát hai cái, một lát sau quay lưng lại đưa tay vào trong quần lót. Tôi không nghe thấy tiếng Mạnh Khung, tôi cho là anh đi rồi nên do dự một chút, vẫn trên dưới sờ sờ.

Tôi không biết đây là thế nào. Kiếp trước tôi không thường xuyên kích động như vậy, kiếp này có nhịn cũng nhịn không được.

Lúc sau thân thể tôi run lên bắn ra, tôi cắn răng mới đè nén được trong âm thanh cổ họng xuống. Thính giác của tôi có chút giảm xuống, một lúc lâu mới nghe được phía sau lưng có tiếng hít thở nặng nề, tiếng hít thở này khiến tôi đột nhiên phát hiện Mạnh Khung đang ở sau lưng mình. Tôi sửng sốt, từ từ cúi đầu xuống, không có lên tiếng.

Tôi mở mắt, cảm thấy không có mệt nhọc, nhưng lại không muốn đứng lên.

Tôi nghe được tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau, tôi liền thấy Mạnh Khung đi tới bên cạnh tôi.

Anh lôi tay của tôi ra, dùng khăn lông nóng giúp tôi lau sạch sẽ, sau đó lại tiến tới bên tai tôi, nói:

“Đại ca, cởi quần xuống đi.” Anh nói, “Chú giúp cháu giặt.”

“Ừ.” Tôi nâng một chân lên, mặc cho Mạnh Khung giúp tôi cởi quần áo. Mạnh Khung do dự một chút, cũng cởi quần lót của tôi ra. Chẳng được bao lâu thì có chăn rơi xuống trên chân của tôi.

Tôi đắp kín mền, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Mạnh Khung. Mạnh Khung rũ mắt không cho tôi nhìn thấy cảm xúc trong mắt của anh.

Tôi nheo mắt lại, quay đầu.

Tôi cảm thấy tôi đang ở trong tấm lưới tên là dịu dàng của Mạnh Khung, đắm mình vào đó.