Song Trùng

Chương 337: Tiếng hét trong rừng



Kỷ Thần Hi lắc đầu:“Không phải, tớ chỉ là đang nghĩ, rốt cuộc là tên ngốc thừa tiền nào lại chơi đầu tư lớn thế này. Haiz, cũng may Bảo Bảo nhà tớ không phải tên phá của như thế, nếu không tớ nhất định bắt anh ấy quỳ bàn phím.”

Tịch Cảnh Dương ngay bên cạnh:"…"

Diệp Mộc Âm nhìn biểu cảm hiếm hoi trên gương mặt người nào đó thì cố nén cười hỏi thêm:“Sao lại là bàn phím? Chẳng phải người ta hay nói quỳ vỏ sầu riêng sao?”

Kỷ Thần Hi ngay tức khắc đáp lời:“Bàn phím là được rồi, quỳ vỏ sầu riêng…tớ sẽ đau lòng.”

Diệp Mộc Âm bất ngờ bị thồn cơm chó:"…"

***

Sau khi tổ chương trình sắp xếp xong, mọi người tiếp tục thử thách đầu tiên sau khi đến nơi.

Vốn dĩ sẽ cho mọi người chọn chỗ ở đầu tiên theo lời mà Tăng Thiên Châu đã nói trước đó, tuy nhiên để tăng thêm kích thích nên đạo diễn quyết định chuyện chọn nhà sẽ để đến đêm, còn hiện tại sẽ có thử thách vào cánh rừng lân cận tìm lương thực chuẩn bị cho bữa ăn chiều hôm nay.

“Mọi người nhớ cẩn thận nhé, đừng đi xâu vào bên trong quá!” Nhìn đoàn người chia nhau lần lượt đi vào rừng, đạo diễn ở bên ngoài hét lớn dặn dò.

Thật ra ông cũng không lo lắng lắm, dù sao cánh rừng này vô cùng an toàn, hoàn toàn không hề có thú dữ hay động vật nguy hiểm, chưa kể sẽ luôn có một đội hỗ trợ âm thầm theo sau từng đội, nhưng dù sao cũng phải nhắc nhở một tiếng.

Đám tổ tông đó, bất kể ai bị thương đi nữa thì ông ta cũng khó mà yên bình.

***

Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm khó khăn đi theo phía sau mà thở hổn hển, Tịch Cảnh Đăng phải lên tiếng gọi:“Anh cả, chị dâu, hai người chậm thôi, tụi em theo không kịp!”

Nói đến đây Tịch Cảnh Đăng tức giận liếc chiếc flycam đang bay theo bên cạnh một cái.

Lão đạo diễn già chết tiệt! Đã không cho cameraman theo cùng mà thay bằng cái flycam này thì không nói đi, đã thế còn bắt bọn họ mỗi người phải đeo trên đầu một cái camera mini, khiến họ muốn nói năng bình thường cũng không được.

Bước chân của hai người đang phía trước bỗng khựng lại, Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm đang mệt mỏi đi phía sau nên không để ý đến hai người, vô tình đâm sầm vào.

Kỷ Thần Hi nhanh chóng đưa tay kéo Diệp Mộc Âm lại để cô không bị ngã xuống đất, nhưng Tịch Cảnh Đăng không may mắn đến thế, bởi vì Tịch Cảnh Dương lách nhẹ người qua khiến cậu ngã sấp mặt đến đám lá cây khô.

“Cẩn thận chút.” Kỷ Thần Hi mỉm cười nhắc nhở.

Diệp Mộc Âm chẳng để ý đến tên ngốc ngã trên đất, khó hiểu hỏi:“Sao hai người lại dừng lại đột ngột thế?”

Kỷ Thần Hi ra hiệu cho Diệp Mộc Âm đỡ Tịch Cảnh Đăng dậy, rồi tháo camera trên đầu xuống đưa cho cô.

“Cậu và tên ngốc này men theo đường vừa đi trở lại điểm xuất phát đi. Sẵn mang theo cái flycam phiền phức kia luôn.”

Tịch Cảnh Đăng vừa xoa xoa gương mặt của mình vừa hỏi:“Chị dâu, chúng ta còn chưa tìm được vật phẩm, không thể đi được, còn nữa, hai người không thể tháo camera xuống vậy được, sẽ bị lão…sẽ bị đạo diễn mắng đấy.”

“Đừng để chị dâu chú nhắc lại lần 2.” Tịch Cảnh Dương lạnh mặt nói.

“Vâng!” Tịch Cảnh Đăng thẳng lưng đáp rồi kéo Diệp Mộc Âm chạy mất dạng về lối đi cũ.

Diệp Mộc Âm:"???"

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai người nữa, Kỷ Thần Hi thu lại nụ cười trên môi, nhìn về phía sâu trong rừng:“Anh cũng ngửi thấy đúng không?”

Tịch Cảnh Dương không hẹn mà nhìn cùng hướng với cô:“Ừm, mùi máu tươi khá nồng.”

Kỷ Thần Hi gật đầu:“Là máu người.”

Phải là máu người, hai người họ tuyệt đối không nhầm. Dù sao bọn họ tiếp xúc tới việc này cũng không ít, đương nhiên có những thứ quen thuộc đến mức không cần tận mắt chứng kiến vẫn sẽ cảm nhận được.

Nhìn thấy Kỷ Thần Hi muốn tiến về phía trước, Tịch Cảnh Dương liền nhíu mày giữ tay cô lại, nghiêm mặt nói:“Em tính làm gì?”

Kỷ Thần Hi huých cằm về phía có mùi máu, tỏ vẻ thản nhiên:“Đương nhiên là qua đó xem sao rồi.”

Tịch Cảnh Dương không đáp lời, anh chỉ nhíu mày nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng mím chặt.

Kỷ Thần Hi ngẩn người, hình như cô biết lý do rồi. Bạn trai cô…lại dỗi rồi!

“Được được, anh đi trước, em chỉ theo sau. Anh đừng nói với em là anh không muốn qua đó xem, nếu anh không muốn đã không để em đuổi hai người kia đi rồi.”

Cơ mặt Tịch Cảnh Dương giãn ra, khẽ thở dài:“Ngoan, không được manh động, có biết chưa.”

Không đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, từ phía sâu trong rừng đã phát ra tiếng hét chói tai của một cô gái.

“Không ổn, là tiếng của Vũ Tinh!” Dứt lời Kỷ Thần Hi giật mạnh tay của Tịch Cảnh Dương ra, tốc độ cực nhanh chạy vào trong rừng.

Tịch Cảnh Dương không kịp phản ứng lại, nén giận chạy theo sau cô.

Tại nơi phát ra tiếng hét, Vũ Tinh ngồi trên đất, không ngừng lùi về sau, trên bả vai trái máu đang không ngừng chảy, cô nhìn Phong Tinh Nguyệt đang nằm trong vũng máu phía xa, trong lòng không kiềm được cơn sợ hãi.