Sorry Girl! I’m Gay!

Chương 22



Editor: Du Bình

“Hai người đang nói gì thế?”

Thanh âm của Dật Thần vang lên làm buổi nói chuyện hôm nay bị gián đoạn.

Tôi làm như không có việc gì, nhún vai: “Có gì đâu, anh cùng với cô tâm sự một chút thôi! Em có việc cần làm thì anh phải thay em tiếp mẹ chứ!”

Dật Thần nhìn tôi và mẹ, không hỏi thêm gì nữa.

Buổi tối tôi vẫn kiên trì ở lại nhà em. Trên thực tế thì kể cả không có mẹ em đến thì tôi cũng không có ý định đi chỗ nào khác, vì tôi có cảm giác, nếu như tôi không ở cạnh, giám sát từng cử động nhỏ của em thì đến lúc phát sinh biến cố thì tôi sẽ trở tay không kịp mất!

Nhưng tôi cũng hiểu, hiện tại bản thân mình chỉ là đang tự tìm cảm giác an toàn mà thôi…

Làm vệ sinh thân thể xong xuôi, mẹ em đột nhiên nói: “Dật Thần à, tối nay ngủ với mẹ đi!”

Tôi đứng một bên không dám ý kiến, nhưng hai bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm rồi.

Đừng đáp ứng mẹ! Xin em đấy!

Dật Thần cười cười, từ chối: “Lớn đùng rồi còn ngủ với mẹ thì ra thể thống thì nữa? Con sẽ ngủ cùng Hạo Vũ!”

Câu trả lời của em làm tôi thực mừng rỡ, thậm chí mừng đến nỗi hận không thể bay đến ôm chặt lấy em rồi hôn hôn.

“Dật Thần à, nghe mẹ…”

“Không sao đâu mà!”

“Nhưng…” Bà tựa hồ  còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã sớm không chờ được, đi đến cạnh em ôm vai, cười như du côn: “Cô yên tâm đi ạ! Đây không phải lần đầu tiên nên chúng con đã sớm hình thành thói quen rồi!”

Dứt lời, tôi liền kéo Dật Thần nhanh đi vào phòng rồi khóa cửa lại, đem mẹ em đứng bên ngoài.

Tôi sẽ không vì lấy lòng bà mà phải tỏ ra lễ phép, hiểu chuyện. Vì bà sẽ không vì cái đó mà chấp nhận con trai bà là đồng tính!

Huống hồ tôi đến bây giờ cũng không phải là chính nhân quân tử gì, tôi chỉ là một tên MB chuyên đùa cợt tình cảm của đàn bà và đối với Dật  Thần là tên vô lại, lưu manh mà thôi!

Lúc đi ngủ, Dật Thần chui vào chăn, nằm bên trong, trở mình đối lưng với tôi. Tôi biết chuyện vừa rồi khiến em vất vả lắm mới bình tĩnh được, tôi cũng biết em cũng đang giận lắm rồi! Tôi nghiêng người nhìn gáy em, chỉ cảm thấy trong tâm cực kỳ khó chịu, tôi muốn gọi em, nhưng há miệng thế nào cũng không thể kêu được cái tên đã khắc vào xương tủy được.

Tôi lại xoay người, cầm điện thoại trên người lên, sau đó trùm kín chăn lên đầu để ánh sáng điện thoại không chiếu vào em.

Tôi nhắn tin cho Hạo Hiên, hỏi cậu ta, nếu phải lựa chọn giữa người yêu và người nhà thì cậu sẽ chọn ai?

Nội tâm tôi cực kỳ bất an.

Tôi tin tưởng Dật Thần sẽ không rời xa tôi đâu! Em không nỡ, em cũng muốn cùng tôi ở một chỗ, cũng giống như tôi hiện tại dốc sức liều mạng để bảo vệ tình cảm của chúng tôi.

Nhưng tôi lại không nói ra tiếng lòng của mình. Cho dù em có đang ở bên cạnh thì cũng không vơi đi chút nào sự lo lắng vô cớ của mình.

Đợi một lát, Hạo Hiên gửi tin lại cho tôi, cậu ta nói: cái này còn tùy vào từng người, mỗi người có lựa chọn khác nhau, chủ yếu là bên nào nặng cân hơn thì nắm chắc hơn.

Tôi lại hỏi, nếu như là người nhà từ nhỏ đã không chăm sóc cậu, còn gần như không cần cậu thì sao?

Hạo Hiên đáp: vậy cũng rất khó nói, sinh mà không dưỡng đúng là thất trách! Nhưng chỉ cần cho mạng cũng là qúy giá lắm rồi! Trừ phi cậu sống ở trên đời này mà quá khổ sở thì mới oán trách thôi!



Ngay cả Hạo Hiên cũng không cho tôi một đáp án rõ ràng được…

Tôi khe khẽ thở dài, thò đầu ra khỏi chăn. Tôi biết em còn chưa ngủ, nếu như em đi ngủ thì hơi thở sẽ trầm ổn, tôi lại quay người về phía em.

Tôi vươn tay tính ôm lấy em, nhưng lại do dự dừng lại giữa không trung. Tôi ngơ ngác nhìn bóng em đổ lên tường, sợ rằng mình chỉ cần chớp mắt một cái thôi là em sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Nội tâm đột nhiên đau đớn làm kích động ôm chặt lấy em, động tác không còn do dự nữa. Tôi nảy sinh độc ác siết chặt vòng tay, hận không thể dung hòa em vào cơ thể mình.

Tôi đem trán tựa nhẹ vào em, đem mặt chôn sâu  vào hõm vai em.

“Dật Thần.”

“…”

“Mẹ em hôm nay đã cùng hạ chiến thư với anh rồi…”

“…”

“Nói thật là anh không đủ 100% tự tin đâu!”

“…”

“Anh rất sợ!”

“…”

“Cho nên…”

“…”

“Đừng bỏ anh…”



Ngày hôm sau tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không còn người. Tôi đưa tay sơ sang bên đó, vẫn còn ấm, còn hơi xuống, có lẽ em rời giường chưa lâu.

Tôi mặc quần áo tử tế, lúc đi từ nhà vệ sinh ra, đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến thanh âm rầm rì.

Tôi lập tức hiểu ra đó là tiếng gì, rón ra rón rén đi qua, đem tai áp lên cửa, muốn nghe rõ ràng hơn.

Sau đó, một giọng nữ truyền ra.

“Dật Thần, con có hận mẹ không?”

“Mẹ đang nói gì thế?”

“Từ khi con còn nhỏ mẹ đã bỏ con mà đi theo những người đàn ông khác, đúng là không thể tha thứ được.” Trong giọng nói của bà mang đầy bất đắc dĩ cùng tự giễu bản thân.

“Nhưng con vẫn sống rất tốt, mẹ đừng tự trách bản thân nữa!” Em thoáng dừng lại rồi nói: “Con cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra!’

Bà tựa như mất vài giây hẫng hẳn. Có phải hay không bà đang cảm động đến muốn khóc vì có một đứa con thiện lương như vậy?

Tôi là đang suy nghĩ thế đấy!

Sau đó tôi lại nghe được bà nỏi: “Dật Thần à, mẹ rất muốn đền bù tổn thất cho con, nên con hãy rời đi với mẹ được không? Rồi mẹ con ta sẽ cùng sống với nhau, mẹ sẽ đem toàn bộ những gì mẹ đã nợ con trả lại.”

Tôi sửng sốt.

Ngay sau đó tôi lập tức cố gắng đem lỗ tai dán lên cửa muốn nghe ngóng được câu trả lời của em thật rõ ràng.

Tôi tất nhiên rõ em sẽ đáp lại thế nào. Nếu như em đồng ý đi cùng, thì quan hệ của chúng tôi cũng sẽ đến hồi chấm hết.

Nhưng tôi lại nghe em trả lời: “Mẹ, để con cân nhắc đã…”

Cân nhắc?!

Lông mày tôi cau chặt lại, một giây sau thân thể phản ứng trước suy nghĩ, tôi đẩy mạnh cửa xông vào, không nói hai lời xiết chặt lấy tay Dật Thần kéo em ra ngoài.

“Phiền Hạo Vũ! Anh phát điên cái gì thế?”

Dật Thần lớn tiếng mắng chửi, một bên dùng sức giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng kiềm của tôi. Nhưng tôi lại như một thằng điên đầy độc ác không một chút nào lỏng tay mà ngược lại còn dùng sức hơn. Tôi lôi em ra ngoài sân, sau đó dừng lại, xoay người buông em ra.

Em nhăn mặt xoa chỗ bị nắm phát đau, hung hăng trừng mắt với tôi..

Tôi không biểu tình hỏi: “Vì sao không trực tiếp cự tuyệt?”

“Cái gì?”

“Vì sao lại không nói em sẽ không đi theo bà?”

Sắc mặt Dật Thần lập tức trầm xuống: “Anh nghe trộm mẹ còn em nói chuyện?”

Tôi tới gần em, khẽ gầm lên: “Trả lời câu hỏi của anh!”

Dật Thần vô ý thức lùi về phía sau, nhưng chỉ cần một bước này của em đã làm tôi nhận ra em không thể nào bước qua ranh giới để đứng cạnh tôi. Tâm bị siết chặt lại, thật khó thở!

“Để cho em cân nhắc một chút không được sao?”

“Cân nhắc? Tại sao phải cân nhắc?”

“Hạo Vũ, đây là tương lai của em!”

“Nhưng trong tương lai của em có thể sẽ không có anh!”

“Vì cái gì mà nhất định phải có anh?”

Dật Thần nhìn tôi, trong lời nói cùng ánh mắt lộ ra hàn khí lạnh lẽo khiến tôi giật mình: “Em nói gì?”

“Hạo Vũ, anh biết không? Nếu không phải là do anh tự tiện thì bây giờ đã không thành ra thế này! Mẹ tôi sẽ chỉ đến thăm, qua vài ngày là sẽ ổn cả. Anh lại không nghe lời tôi, cứng đầu đem mọi chuyện trở nên rắc rối!”

“Rắc rối…?” Tôi nhận ra thanh âm của mình trở nên run rẩy, nhưng tôi lại dốc sức liều mạng áp chế lại: “Nếu ngay từ đầu ý định của bà là mang em đi?”

“Vậy thì sao?” Khóe miệng Dật Thần lộ ra một nụ cười lạnh: “Nếu như tôi cự tuyệt thì bà có thể ép được ư? Nhưng giờ thì sao? Anh nói cho bà biết quan hệ của chúng ta, để cho bà nhìn thấy cảm tình mà bà cảm thấy dơ bẩn, anh cho rằng bà có thể đơn giản buông tha và chúc phúc được sao? Phiền Hạo Vũ! Anh là đồ ích kỷ! Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, anh có biết tôi muốn gì không? Tại sao lại đem tôi vướng vào chuyện này? Anh rõ ràng là hiểu tôi đã phải mang tâm tình gì suốt ngày hôm qua. Anh cá tính mười phần đều cho mình là đúng đắn! Anh dựa vào cái gì mà cho mình tự tin như vậy? Vì tôi sẽ đi theo nhưng gì anh muốn sao? Cái này rõ ràng là tự anh tưởng tượng thôi!”

Từng câu em nói ra, đều như lưỡi dao găm vào tim tôi.

Tôi  cảm thấy hối hận, não bộ vang lên những lời mẹ Dật Thần đã nói, cuộc sống của chúng tôi đều không thuộc về bản thân chúng tôi.

Tôi biết rõ điều đấy, cho nên vì muốn ở cạnh Dật Thần, tôi cam tâm tình nguyện đem sinh mạng mà trước giờ chỉ có mình làm chủ giao cho em. Nhưng Dật Thần lại đi ngược lại với tôi, em nói rằng tôi với em khác nhau, em không cho tôi được bước vào thế giới của em, còn lạnh giọng cảnh cáo tôi rằng: ‘Anh đừng có quản chuyện của tôi! Anh không có tư cách tham gia!”

“Em muốn cùng mẹ rời đi?”

Em thậm chí có thể tiếp nhận tương lai không có tôi trong đấy. Nhưng hài hước rằng đối với tôi mà nói, nếu không có em thì thế giới của tôi sẽ sụp đổ hoàn toàn. Mà càng châm chọc hơn chính là, em lại quá hiểu điều này!

“…”

“Quả nhiên là thế…”

Tôi cuối cùng cũng chỉ là một món đồ chơi, chơi chán rồi bỏ?

Tôi đã tuyên chiến với mẹ em, dù thế nào cũng không có khả năng thắng. Thậm chí còn chưa châm ngòi chiến tranh, đã thua đến tơi tả…

“Đừng trách tôi! Kết quả đều là tự anh làm ra, anh cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ để ý đến tôi!’

“Lo cho em?” Tay tôi hung hăng nắm chặt thành đấm, cuống họng như muốn rách toạc ra: “Anh luôn nghĩ về em, con mẹ nó lúc nào cũng chỉ vì em! Em còn muốn anh để ý cái gì nữa?!”