Trời ơi, Kim Lân nhà người ta đã tìm tới cửa rồi, cái tên Trần gấu xấu xa này vẫn còn có thể cười đường hoàng như này sao?
“Vậy… làm sao giờ?”
“Em phải làm cho tôi thoải mái mới được.”
Ngất mất, lúc này mà anh ta còn yêu cầu những thứ này… Kim Lân còn đang ở ngoài cửa đó!
“Anh thật là… Kim Lân đang gõ cửa…”
… Tiêu Mộng cắn chặt môi, không để mình kêu thành tiếng.
Trần Tư Khải đỡ Tiêu Mộng dậy, nói nhỏ:”Tôi nói là em đang đánh răng, rửa mặt, lát nữa tôi đưa quần áo tới cho em.”
Trần Tư Khải đứng dậy, nhanh chóng chỉnh trang lại quần của mình.
Quay lại, cúi người, nhanh chóng hôn Tiêu Mộng đang ngây ngốc một cái, kéo ra một khe hở nhỏ, Kim Lân vừa định xông vào liền bị thân người cao lớn của Trần Tư Khải chặn đứng tầm mắt, sau đó Trần Tư Khải đẩy một cái, đẩy Kim Lân ra xa vài mét.
“Mộng đâu? Cô ấy đâu?” Kim Lân đỏ hồng mắt, thở dốc, giống như thú nhỏ bị giẫm phải đuôi.
Trần Tư Khải vẻ mặt tươi phơi phới, khẽ cười:”Cô ấy đang đánh răng, nói là muốn tắm, đuổi tôi ra ngoài.”
“Cậu… Cậu và cô ấy là gì ở trong đó?” Khi hỏi câu này, trong lòng Kim Lân chua sót.
“Không làm gì cả, chẳng qua nói chuyện mà thôi. Dù sao, một đêm chưa gặp.” Trần Tư Khải khoanh tay, chắn trước cửa nhà tắm, không cho Kim Lân lại gần.
Người phụ nữ của anh ta đang tắm ở bên trong, anh ta có thể cho ai vào chứ?
“Vậy vì sao tôi vừa gõ cửa, hai người đều không nói gì?”
“Cậu gõ cửa sao, không nghe thấy.”
“Vì sao lâu như thế mới mở cửa?” Kim Lân sắp tức điên lên rồi.
“Cũng không tính là quá lâu, không lâu lắm mà.” Trần Tư Khải nhếch môi cười, hỏi một chối ba.