Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 9: Vi phú bất nhân



"Cái gì!" Tiêu Mộng trợn tròn mắt. Anh ta đang nói tiếng phổ thông, vì cái cọng lông gì mà hết lần này đến lần khác khiến người khác không hiểu? Con người, còn có thể trở thành đồ chơi nhỏ sao?

"Đồ chơi nhỏ cái gì?”

"Khụ khụ, chính là... có công dụng giống như một tiểu tình nhân, ngủ cùng tôi!”

"A!" Ba chữ tiểu tình nhân khiến cho Tiêu Mộng bị dọa giật mình.

Tuy nhiên cô cũng phân tích rất nhanh và rõ ràng: “Trần đại tổng tài, rốt cuộc anh có hiểu không. Tôi ngủ với anh một lần đó liền bị anh bắt chẹt ba mươi tỷ, tôi lại ngủ cùng anh, chẳng phải sẽ càng thiếu anh nhiều tiền hơn sao?”

Lông mày Tiêu Mộng nhíu chặt lại, dừng lại một lát, cuối cùng cô gầm lên: “Tại sao? Tại sao tôi ngủ cùng anh một lần, anh liền muốn tôi trả ba mươi tỷ, anh ngủ với tôi một lần, mới có ba mươi triệu? Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta, tại sao lại chênh lệch như vậy?”

"Ha ha ha..." Lần này Trần Tư Khải thật sự không chịu nổi nữa, nếu anh không bật cười, chắc chắn sẽ bị nội thương nghiêm trọng, thật sự đã bị lời giải thích “Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta” của cô nhóc này khiến cho anh ta vui mừng đến chết mất.

Anh ta cười vô cùng phách lối, sau khi đã cười đủ, lập tức che giấu nụ cười, một khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc đến đáng sợ, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, nói từng chữ: “Vì tôi Trần Tư Khải, vì cô là Tiêu Mộng, vậy thôi!”

"Tôi không phục!"

"Được, nếu không phục thì đi tìm quan tòa. Vấn đề của chúng ta như vậy có thể dựng thành một vụ án nhỏ. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, tôi có thể tìm được những người bạn học đã uống rượu cùng cô đêm đó, chứng mình rằng cô chủ động dây dưa với tôi, hơn nữa tôi còn có thể tìm được người có liên quan để làm chứng, chứng minh cô chủ động cởi quần áo của tôi, chủ động cưỡi lên người tôi, chủ động…”

Tiêu Mộng cúi mặt, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải cam chịu số phận nói: "Nợ anh ba mươi tỷ thì ba mươi tỷ! Làm đồ chơi nhỏ của anh… cái này là cái quái gì? Tôi không chọn!”

CHƯƠNG 9: VI PHÚ BẤT NHÂN

"Cái gì!" Tiêu Mộng trợn tròn mắt. Anh ta đang nói tiếng phổ thông, vì cái cọng lông gì mà hết lần này đến lần khác khiến người khác không hiểu? Con người, còn có thể trở thành đồ chơi nhỏ sao?

"Đồ chơi nhỏ cái gì?”

"Khụ khụ, chính là... có công dụng giống như một tiểu tình nhân, ngủ cùng tôi!”

"A!" Ba chữ tiểu tình nhân khiến cho Tiêu Mộng bị dọa giật mình.

Tuy nhiên cô cũng phân tích rất nhanh và rõ ràng: “Trần đại tổng tài, rốt cuộc anh có hiểu không. Tôi ngủ với anh một lần đó liền bị anh bắt chẹt ba mươi tỷ, tôi lại ngủ cùng anh, chẳng phải sẽ càng thiếu anh nhiều tiền hơn sao?”

Lông mày Tiêu Mộng nhíu chặt lại, dừng lại một lát, cuối cùng cô gầm lên: “Tại sao? Tại sao tôi ngủ cùng anh một lần, anh liền muốn tôi trả ba mươi tỷ, anh ngủ với tôi một lần, mới có ba mươi triệu? Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta, tại sao lại chênh lệch như vậy?”

"Ha ha ha..." Lần này Trần Tư Khải thật sự không chịu nổi nữa, nếu anh không bật cười, chắc chắn sẽ bị nội thương nghiêm trọng, thật sự đã bị lời giải thích “Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta” của cô nhóc này khiến cho anh ta vui mừng đến chết mất.

Anh ta cười vô cùng phách lối, sau khi đã cười đủ, lập tức che giấu nụ cười, một khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc đến đáng sợ, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, nói từng chữ: “Vì tôi Trần Tư Khải, vì cô là Tiêu Mộng, vậy thôi!”

"Tôi không phục!"

"Được, nếu không phục thì đi tìm quan tòa. Vấn đề của chúng ta như vậy có thể dựng thành một vụ án nhỏ. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, tôi có thể tìm được những người bạn học đã uống rượu cùng cô đêm đó, chứng mình rằng cô chủ động dây dưa với tôi, hơn nữa tôi còn có thể tìm được người có liên quan để làm chứng, chứng minh cô chủ động cởi quần áo của tôi, chủ động cưỡi lên người tôi, chủ động…”

Tiêu Mộng cúi mặt, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải cam chịu số phận nói: "Nợ anh ba mươi tỷ thì ba mươi tỷ! Làm đồ chơi nhỏ của anh… cái này là cái quái gì? Tôi không chọn!”

CHƯƠNG 9: VI PHÚ BẤT NHÂN

"Cái gì!" Tiêu Mộng trợn tròn mắt. Anh ta đang nói tiếng phổ thông, vì cái cọng lông gì mà hết lần này đến lần khác khiến người khác không hiểu? Con người, còn có thể trở thành đồ chơi nhỏ sao?

"Đồ chơi nhỏ cái gì?”

"Khụ khụ, chính là... có công dụng giống như một tiểu tình nhân, ngủ cùng tôi!”

"A!" Ba chữ tiểu tình nhân khiến cho Tiêu Mộng bị dọa giật mình.

Tuy nhiên cô cũng phân tích rất nhanh và rõ ràng: “Trần đại tổng tài, rốt cuộc anh có hiểu không. Tôi ngủ với anh một lần đó liền bị anh bắt chẹt ba mươi tỷ, tôi lại ngủ cùng anh, chẳng phải sẽ càng thiếu anh nhiều tiền hơn sao?”

Lông mày Tiêu Mộng nhíu chặt lại, dừng lại một lát, cuối cùng cô gầm lên: “Tại sao? Tại sao tôi ngủ cùng anh một lần, anh liền muốn tôi trả ba mươi tỷ, anh ngủ với tôi một lần, mới có ba mươi triệu? Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta, tại sao lại chênh lệch như vậy?”

"Ha ha ha..." Lần này Trần Tư Khải thật sự không chịu nổi nữa, nếu anh không bật cười, chắc chắn sẽ bị nội thương nghiêm trọng, thật sự đã bị lời giải thích “Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta” của cô nhóc này khiến cho anh ta vui mừng đến chết mất.

Anh ta cười vô cùng phách lối, sau khi đã cười đủ, lập tức che giấu nụ cười, một khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc đến đáng sợ, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, nói từng chữ: “Vì tôi Trần Tư Khải, vì cô là Tiêu Mộng, vậy thôi!”

"Tôi không phục!"

"Được, nếu không phục thì đi tìm quan tòa. Vấn đề của chúng ta như vậy có thể dựng thành một vụ án nhỏ. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, tôi có thể tìm được những người bạn học đã uống rượu cùng cô đêm đó, chứng mình rằng cô chủ động dây dưa với tôi, hơn nữa tôi còn có thể tìm được người có liên quan để làm chứng, chứng minh cô chủ động cởi quần áo của tôi, chủ động cưỡi lên người tôi, chủ động…”

Tiêu Mộng cúi mặt, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải cam chịu số phận nói: "Nợ anh ba mươi tỷ thì ba mươi tỷ! Làm đồ chơi nhỏ của anh… cái này là cái quái gì? Tôi không chọn!”