Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 10: Anh trai Vương!



Khuôn mặt Phương Thủy Y lộ ra vẻ thất vọng tột cùng, lẽ nào Trương Trần đã ngu muội đến mức này rồi sao, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, đây không đơn giản chỉ là một bữa ăn, người ta có ý muốn cảm lên đầu anh một cái sừng, nhưng Trương Trần vẫn cứ thản nhiên đồng ý.

"Được rồi, Thủy Y, thế nhé, anh sẽ đến đón em vào buổi tối!", Triệu Ngọc Sinh trong lòng thầm hạnh phúc, người phụ nữ trong mộng bốn năm năm nay của hẳn ta, đã đến lúc hẳn có được cô rồi.

"Haha, điều này thì không phiền anh, tôi lái xe đưa Thủy Y đi là được, tôi ăn khá nhiều, đến lúc đó cậu chủ Triệu đừng để ý nhé!", Trương Trần mỉm cười nói.

Mọi người đều tròn mắt sững sờ, Triệu Ngọc Sinh dùng ánh mắt kì quái nhìn Trương Trần, thắc mắc hỏi: "Ý anh là sao, tôi không có mời anh!"

"ý anh là chỉ mời một mình vợ tôi đi ăn vào buổi tối sao?", Trương Trần không hài lòng nói.

Ánh mắt Triệu Ngọc Sinh nhìn Trương Trần giống như nhìn một kẻ ngốc vậy, điều này lại còn cần phải hỏi sao, hắn †a dĩ nhiên sẽ không mời một người đàn ông đi ăn rồi, hắn đâu phải là đồng tính, thậm chí nếu là đồng tính, hắn ta cũng không thể ngửi được Trương Trần.

"Nếu như vậy thì tôi e rằng sẽ phải làm anh thất vọng rồi, vợ tôi bị tôi chiều quá, không có tôi ở bên cạnh, cô ấy không thể ăn nổi bất cứ thứ gì, hơn nữa... Anh mời một người phụ nữ đã có chồng ra ngoài vào buổi tối, lẽ nào đạo đức và phẩm chất của anh ngay từ lúc sinh ra đã bị mẹ của anh mang vứt đi cùng cuống rốn rồi?"

Trương Trần nói liền một mạch, lời nói của anh khiến Triệu Ngọc Sinh ngại đến đỏ ửng cả mặt, thứ vô dụng này từ khi nào miệng lưỡi trở nên sắc bén như vậy, hồi trước có người nhàm chán bước lên đạp cho tên vô dụng này vài đạp, hẳn cũng chỉ biết cười cười, sao hôm nay cứ như một người khác vậy?

Triệu Ngọc Sinh thầm chửi trong lòng, hắn hận không thể một gậy đánh văng cái não của Trương Trần, nhưng ở trước mặt mọi người, chung quy vẫn phải giữ chút hình tượng cho bản thân.

Hăn cố gượng cười, nói: “Tôi và Thủy Y cũng là bạn bè, tôi mời cô ấy bữa cơm có gì không phải à?”

"Tôi đã nói rồi mà, tôi sợ vợ mình nôn ra mất!”, Trương Trần buông xuôi tay và nói.

Ha ha!

Lời của Trương Trần khiến Phương Thủy Y và Tôn Mỹ Lâm nhịn không được mà bật cười, nhưng rất nhanh Phương Thủy Y nhận ra răng mình đã thất lễ, vội vàng kéo kéo Trương Trần, mặc dù như thế này sẽ hả giận, nhưng ít nhiều cũng đã xúc phạm đến thiếu gia nhà họ Triệu.

Tôn Mỹ Lâm cũng đã thay đổi quan điểm đối với Trương Trần, lão này, đích thị là bề ngoài mềm mỏng bên trong nham hiểm, kịch hay đều ở phía sau đây.

Triệu Ngọc Sinh mặt đỏ bừng bừng, hẳn ta tự hỏi bản thân mình mặc dù không phải là một minh tinh, nhưng cũng không đến mức làm cho người ta nhìn vào ăn không nổi cơm, cái tên vô dụng này dường như đã thay đổi.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!", Tôn Mỹ Lâm cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng, tiến đến kéo Triệu Ngọc Sinh và nói: "Anh Triệu, chúng ta vào trong đi!"

Triệu Ngọc Sinh gật đầu, Trương Trần và Phương Thủy Y cũng đi theo vào, ngay bên cạnh một đội an ninh đang đứng trực đột nhiên lao đến.

“Tôi nể mặt khách quý nên mới không tính toán với hai người, còn không chịu quay về, cần tôi nói lại lần thứ hai sao?", dừng chân lại, Tôn Mỹ Lâm không hài lòng hỏi.

Trương Trần cau mày nói: "Tôi thực sự biết y thuật, tốt nhất cô nên để cho tôi vào xem!"

“Từ khi nào mà một con heo cả ngày chỉ ăn và ngủ cũng. y thuật rồi!", Triệu Ngọc Sinh lạnh lùng nói, anh làm hẳn bẽ mặt, hắn cũng phải trả lại anh một vố.

"Mỹ Lâm, đừng nghe hẳn ta nói liều, theo anh thấy tất cả đều là bịa đặt, đến lúc thực sự xảy ra chuyện, cái mạng của hắn cũng không chuộc được tội đâu, anh đã mời được

Vương Hiển Chỉ tiên sinh, ông ấy sẽ nhanh đến thôi”.

Triệu Ngọc Sinh cười nhạo, đột nhiên từ phía xa có một chiếc xe màu đen đang chạy đến, Triệu Ngọc Sinh cười và nói: "Đến rồi, chúng ta mau ra đón thôi

"Tốt rồi!", Tôn Mỹ Lâm thầm mừng trong lòng, danh tiếng của Vương Hiển Chi cũng giống như danh tiếng của nhà họ Tôn ở Hoài Bắc vậy.

Phương Thủy Y có chút động lòng, Vương Hiển Chỉ tiên sinh được mọi người gọi là Thánh Thủ, bộ kim vàng của ông. †a không biết đã cứu được bao nhiêu mạng người, chỉ cần còn hơi thở, cho dù là nguy kịch đến thế nào, Vương Hiển Chi cũng có thể khiến người bệnh chống cự được thêm một tuần.

"Anh Triệu, sao anh lại có thể mời được lão tiên sinh này đến vậy?", nhìn vào chiếc xe ở phía xa, Tôn Mỹ Lâm vui mừng hỏi.

Nhà họ Tôn cũng đã từng tìm đến lão tiên sinh này, nhưng Vương Hiển Chỉ tiên sinh hành tung bất định, rất ít người có thể liên lạc được với ông ấy, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, cô ta biết răng ông nội của mình chăc chẳn được cứu rồi.

"Vương tiên sinh và gia đình họ Triệu bọn anh có mối quan hệ từ thời xưa, nghe nói về tình trạng của ông cụ Tôn, anh đã vội tìm một vài người quen để liên lạc ngay lập tức, may mắn là vẫn còn kịp!"

Triệu Ngọc Sinh mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về hướng Phương Thủy Y hai người có chút đắc ý, biết rắng những người bình thường không thể đủ sức ảnh hưởng để mời được vị Thánh Thủ này.

Nhìn về phía đôi mắt của Trương Trần như đang nói, nhìn thấy không đồ vô dụng, đó là khoảng cách, trong một tình huống khó khăn như thế thiếu gia đây vẫn có thể giải quyết.

Đọc hiểu được những gì Triệu Ngọc Sinh đang nghĩ, Trương Trần không thể nhịn nổi mà bật cười, Triệu Ngọc Sinh dù gì cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, ở trước mặt phụ nữ mà ghen tuông ra oai, ngay cả tâm tư của bản thân cũng không thể che đậy nổi.

Rất nhanh, chiếc xe đến và cửa xe mở ra, bước xuống là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta có bộ râu dài phải đến 30cm, mặc một lo dài, nhìn có vẻ như cao nhân thế gian.

"Ông Vương", Triệu Ngọc Sinh và Tôn Mỹ Lâm vội vàng tiến đến để chào hỏi.

Vương Hiển Chỉ gật nhẹ đầu nhìn xung quanh, mắt không ngừng nhìn một thanh niên đứng cách đó không xa, chàng thanh niên trên môi nở nụ cười, phong độ ngời ngời.

"Anh trai Vương!", Thấy Vương Hiển Chi chú ý đến mình, Trương Trần cười nói.

"Tôi có thể gọi cậu là em trai, nhưng cậu đừng gọi tôi là anh trai, nếu con nhoc nhà tôi biết cậu và tôi đồng lứa, nó đem đốt hết cái vườn thuốc của tôi mất!”