Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 160: Ai quan tâm làm gì



“Được rồi được rồi, chuyện này đợi ông cụ ra rồi tính tiếp!", có người phất phất tay với vẻ sốt ruột: “Trương Quốc Hồng, cô đi nghỉ ngơi trước đi. Đường sá xa xôi, chắc hẳn cũng mệt rồi”.

Trương Quốc Hồng gật gật đầu. Ở đây có biết bao người chĩa mùi dùi vào bà ta, bà ta cũng không muốn ở lại nữa. Chưa biết chừng lát nữa lại có thêm trò khỉ gì đó, vì thế bà ta lập tức rút lui, quay người rời khỏi nơi này.

Khi đi ra khỏi cửa, bà ta khế lau nước mắt. Phương Thiên Bàng dồn hết tâm tư lên vợ mình nên cũng lập tức đuổi theo.

Phương Thủy Y nóng lòng muốn đi theo bố mẹ, nhưng đột nhiên bị một cô gái bước vào kéo lại.

“Thủy Y, làm gì mà hấp ta hấp tấp thế?”, người này có vóc dáng hơi mập mạp, cô ta trang điểm rất

¡..", Phương Thủy Y hé miệng, không biết nên giải thích thế nào. Người kia bèn bật cười: “Ôi chao, tôi với tớ cái gì. Đi thôi, chị dẫn em đi chơi nè”.

“Í, ông chồng “bảo bối” của em cũng tới đây hả!", cô gái kia liếc mắt nhìn Trương Trần.

“Chị ấy là Trương Yến, chị họ của tôi”, Phương Thủy Y giải thích một câu rồi nhìn về phía Trương Yến: “Chị cứ đi đi, chúng tôi không đi đâu!”

Trương Yến này chính là em gái ruột của Trương Hạo, kẻ đã gây khó dễ cho họ ở cổng vào.

“Khà khà, sao thế?”, Trương Yến cứ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhìn về phía Trương Trần: “Thật không thể ngờ là cậu vẫn còn mặt mũi tới đây!”

“Tại sao tôi không lại không có mặt mũi tới đây?”, Trương Trần hỏi.

“Hờ hờ, một kẻ ăn bám gia đình, suốt ngày trông mong vợ mình kiếm tiền, người như thế, cậu nói thử xem, mặt mũi ở đâu ra?”, lại có một âm thanh khác vọng tới, hóa ra chính là kẻ vừa tỏ ra cay độc với họ, Trương Hạo!

“Ố?”, Trương Yến kinh ngạc hỏi: “Trương Trần, thời gian dài như thế mà cậu vẫn còn ăn bám à? Sao không ra ngoài kiếm việc mà làm?”

Phương Thủy Y nghe thấy hai anh em nhà này chĩa mũi dùi về phía Trương Trần, thấy thêm vài hậu bối cách đó không xa đang bước tới nên lập tức nói: “Trương Yến, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, hình như không liên quan gì đến chị đâu nhỉ?”

“Khà khà, Thủy Y, coi em nói gì kìa. Đầu là người một nhà, chị không thể quan tâm vài câu sao. Vả lại, Trương Trần ăn bám là sự thật, có phải chị bịa ra bôi ra đâu, làm gì mà em phải nổi nóng thế!”

“Chị..., Phương Thủy Y tức đến mức không nói lên lời.

“Được rồi được rồi, người một nhà cả mài”, Trương Hạo khế cười một tiếng rồi nói: “Thủy Y, ban nãy em cũng đừng giận anh, anh không cố tình đâu. Dù sao thì anh với gia đình các em cũng chẳng có thù oán gì trực tiếp, anh làm vậy cũng chỉ vì nghe lệnh người ta thôi. Ai bảo hôm nay anh được phụ trách đón tiếp khách khứa chứ!”

“Anh nói vậy là có ý gì?”, Phương Thủy Y nhíu mày hỏi.

“Hờ hờ, đến lúc đó rồi em sẽ hiểu thôi. Em hỏi mẹ của em cũng được. Chúng mình chỉ là con cháu, cho dù muốn tham gia vào cũng không có quyền lên tiếng. Mà đừng nói mấy chuyện buồn phiền đó nữa, các em vất vả lắm mới đến đây được một chuyến, chúng ta ra ngoài thăm thú thôi”.

Trương Hạo nói với vẻ chân thành, trong lúc nói những câu này, ánh mắt hẳn nhìn về phía Phương Thủy Y cũng không hề né tránh, khiến Phương Thủy Y không thể nhìn ra được hắn có đang nói dối hay không.

Thế nhưng, mẹ cô thì có chuyện gì được nữa? Chẳng lẽ vẫn là chuyện cây châm phượng à?

Phương Thủy Y cảm thấy buồn bực, cô đâu thể không buồn bực, dù sao cũng là mẹ của cô cơ mà.

Xem ra phải tìm thời gian nào đó để nói chuyện với ông ngoại, Phương Thủy Y nghĩ vậy.

“Cảm ơn ý tốt của hai người, tôi không đi đâu!”, Phương Thủy Y lắc đầu. Một phần vì cô không muốn liên can gì tới Trương Hạo, dù hắn luôn miệng bảo hắn được người ta sai khiến, nhưng việc gì cần làm vẫn làm rồi, phần nữa là họ đâu thân thiết với nhau, không cần thiết phải làm đến mức này.

“Thủy Y, không phải bọn anh nói em chứ, anh hỏi em một vấn đề nhé. Nếu thế hệ già lui xuống, có phải sẽ đến lượt chúng ta tiếp quản không?”, Trương Hạo lên tiếng hỏi.

Phương Thủy Y không biết câu này của Trương Hạo có ý gì, nhưng vẫn gật gật đầu. Cả thế giới luôn là như vậy, thế hệ già già đi, thế hệ trẻ trưởng thành sẽ tới tiếp quản, luôn phải luân hồi như thế.

“Khà khà, thì là vậy chứ gì nữa. Nhân lúc bây giờ một số con cháu lớp sau của nhà họ Trương vẫn chưa có thực quyền, sao em không tiếp tục với giới này nhiều hơn? Sau này em có quyền lên tiếng rồi cũng dễ dàng nói thay cho mẹ mình, đâu giống như bây giờ, không làm được gì cả”.

“Bây giờ chính là cơ hội tốt đấy!”, Trương Hạo từng bước dụ dỗ cô: “Tóm lại bây giờ chỗ này cũng không có chuyện gì để làm, chỉ bằng đi thăm thú nhiều hơn, kết giao thêm vài người bạn, sau này con đường phát triển cũng dễ dàng hơn, không phải à?”

Phương Thủy Y gật gật đầu, quả thực cô cũng thấy động lòng. Những lời Trương Hạo nói không phải không có lý, cô đồng ý rất dứt khoát.

“Khà khà, vậy chúng ta đi thôi. Em cũng không thường xuyên tới bên này lắm, để anh dẫn em đi”, Trương Hạo cười khà khà, hắn tỏ ra rất nhiệt tình.

“Vâng!”, Phương Thủy Y gật đầu, kéo theo Trương Trần đi theo hắn.

Cảnh tượng này bị Trương Hạo nhìn thấy, hắn khẽ nhíu mày nhưng vẫn cười: “Em dẫn theo cậu ta... Không ổn lắm đâu”.

“Anh ấy là chồng tôi, tại sao không thể dẫn theo được?”, Phương Thủy Y đáp.

Trương Yến khẽ giật giật Trương Hạo, nhỏ giọng nói với hẳn: “Cứ để nó dẫn theo đi, nếu không nó không chịu đi đâu, khó ăn nói với Hàn Đông Vũ lắm”.

“Nhưng mà, dẫn theo thăng kia là cái thể loại gì?”, Trương Hạo tỏ ra khó xử.

“Nó tự thích đâm đầu vào chỗ buồn bực, ai quan tâm làm gì?”