Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 165: Ngựa của chúng ta lợi hại quá



“Ha ha! Cậu chủ Hàn! Trương Trần! Chúng tôi cũng muốn chơi nhưng lại không có tiền”, Trương Hạo khoát tay, nói với vẻ bất lực.

Trương Trần cười lạnh trong lòng một tiếng nhưng bề ngoài thì vẫn nhìn Hàn Đông Vũ và anh em Trương Hạo với vẻ hài hòa, nói: “Nói như vậy thì có bao nhiêu lấy ra bấy nhiêu đi, cậu chủ Hàn sẽ chê các người đặt cọc ít sao?”

“Không, tất nhiên là không rồi”, Hàn Đông Vũ lắc đầu liếc mắt ra hiệu với hai anh em Trương Hạo. Bây giờ quan trọng là 'giữ chặt' Trương Trần bắt buộc Trương Trần vào cuộc. Nếu như có lý do nào quấy nhiễu thì người đó chính là kẻ thù của Hàn Đông Vũ.

Và Trương Trần cũng nhắm trúng điểm này nên mới kéo hai anh em Trương Hạo vào cuộc.

Làm chó săn của người khác thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết thịt rồi.

Bất đắc dĩ, hai anh em Trương Hạo đành phải bỏ ra năm triệu.

“Được rồi! Mọi người đều có tấm biển con ngựa thuộc về mình rồi, cổ vũ cho ngựa mình chọn đi nào”, trọng tài phụ trách dắt ngựa lên phía trước rồi giao cho các tay đua.

Trương Trần cười ha ha, cầm tấm biển bước lại bên cạnh con ngựa số 9 mà mình đã chọn, võ lên yên nó, sau đó nói hai câu vào tai nó. Lúc này, anh châm một kim vàng vào cổ con ngựa số 9 đó.

Lúc này, trọng tài chạy bước nhỏ lại, nhìn mọi người rồi cung kính nói: “Thưa các cậu chủ, phía bên kia đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi mọi người còn câu hỏi gì nữa không?”

“Anh Trương?”, Hàn Đông Vũ nhìn về phía Trương Trần, Trương Trần lập tức lắc đầu.

“Không có vấn đề gì nữa, bắt đầu thôi”, Hàn Đông Vũ nói.

Trọng tài gật đầu, đợi những tay đua cưỡi lên lưng ngựa thì ông ta lấy súng ra nổ phát súng xuất phát.

“Cha... Cha... Cha”, tiếng súng vang lên, tất cả các tay đua đều ghìm chặt ngựa rồi quất roi lên mông ngựa của mình.

Giống như bước khởi động của xe thể thao, những con ngựa bắt đầu phi như bay và có thể nhìn ra một chút khoảng cách.

Con ngựa dẫn đầu là Huyết Hãn bảo mã số 1 mà Hàn Đông Vũ chọn, chưa đến mười giây mà đã kéo dài khoảng cách với người thứ hai.

Hàn Đông Vũ cười ha ha, những người khác thì đều gãi đầu lo lắng nhìn ngựa của mình.

Vòng này có cự ly một ngàn mét. Ngoại trừ Huyết Hãn bảo mã dẫn đầu thì những con khác đều chốc chốc lại thay đổi vị trí thứ hai. Có thể nói là anh đuổi tôi chạy, khiến mọi người vô cùng căng thẳng.

Nhưng bất luận thế nào thì khoảng cách giữa các con ngựa chỉ chưa đến bảy tám mét, còn con ngựa số 9 mà Trương Trần chọn, người nào biết thì còn nhận ra là đang đua ngựa. Ai không biết thì còn tưởng nó đang đi dạo nữa.

Những người khác thấy thế thì bật cười ha hả, Phương Thủy Y cũng với sắc mặt bi đát. Mười triệu tệ... Mười triệu tệ mất rồi. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế.

“Cái tên phá gia chi tử này, nhất định không thể để anh ta giữ riêng tiền phòng thân nữa”, Phương Thủy Y tức giận nắm chặt nắm đấm.

Sắp rồi, sắp đến rồi, Huyết Hãn bảo mã cách điểm đích chưa đến trăm mét nữa. Đến mức này rồi thì có thể nói là đại cục đã định.

“Cậu chủ Hàn! Chúc mừng, lần này cậu phải mời tiệc nhé..., mọi người đều nói lời chúc mừng, trên mặt Hàn Đông Vũ lộ ra thần sắc đắc ý rồi gật đầu, ra vẻ chuyện này không thành vấn đề.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng hét lên: “Trời ơi, mọi người nhìn kìa...”.

Tiếng hét này là của một phú nhị đại khác không có thực lực tham gia cuộc chơi chục triệu này. Mọi người đều nhìn theo hướng hăn chỉ, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy con ngựa số 9 cuối cùng ban nấy như đang đi dạo, giờ đây không biết tại sao, dũng mãnh như uống nhầm thuốc, hí lên một tiếng rồi phi như mũi tên bắn.

Tốc độ đó, sức mạnh bùng nổ đó, suýt nữa thì hất văng tay đua trên lưng nó rồi.

“Chuyện này... Sao có thể thế được, đó chẳng phải là con ngựa ốm sao?”

“Cậu chủ Hàn... Cậu chủ Hàn, chuyện này là thế nào?”

“Cậu chủ Hàn, không phải cậu cố ý nhường Trương Trần đấy chứ?”, mọi người đều nhìn về phía Hàn Đông Vũ, bởi vì đây là sân chơi của gã, gã là người hiểu về tình hình của những con ngựa nhất.

“Mẹ kiếp", Hàn Đông Vũ thầm mắng trong lòng, vẻ mặt đờ đẫn. Gã đã thử nghiệm con ngựa bệnh đó rồi nhưng chưa từng thấy nó dũng mãnh như này.

Trương Trần thì cười híp mắt nhìn con ngựa mình đã chọn. Khi anh dùng đến Cửu Chuyển Kim Châm, đừng nói là con ngựa ốm kia, ngay cả con lừa cũng có thể biến thành hỏa tiễn nhanh như này.

May là ở đây không có bác sĩ, chứ để họ biết được Trương Trần dùng loại kim này để ngựa chạy nhanh hơn thì nhất định sẽ trói Trương Trần lại và đánh cho một trận mất.

Còn Phương Thủy Y vốn không ôm hi vọng gì, cô coi như không biết chuyện Trương Trần giữ tiền phòng thân cho riêng mình, thua thì cũng thua rồi. Nhưng lúc này cô cũng không kìm được kích động đứng dậy, giậm một cái rồi bổ nhào lên người Trương Trần.

“Ngựa của chúng ta... Ngựa của chúng ta lợi hại quá....”.

“Ha ha”, Trương Trần cũng bật cười, ngửi mùi hương mê người của người đẹp khiến toàn thân anh như phát điên.