Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 174: Bình Lựu Ảnh



Không biết Trương Hạo đứng trên lập trường gì mà chỉ đứng đằng sau nói câu bâng quơ.

“Cái gì, còn có cả chuyện này ư?”

“Ha ha, e rằng Trương Quốc Hồng đã dựa vào được cậu chủ nhà họ Hàn rồi, vốn không thèm để ý đến thái độ của nhà họ Trương đâu nhỉ!”

“Lời này cũng không phải không có lý, dù sao trước đây cô ta cũng ở thế kém suốt, khó khăn lắm mới bám được một bắp đùi lớn, đương nhiên phải đắc ý rồi!"

Mọi người vừa nói vừa lắc đầu không tó ý không hài lòng, chỉ dăm ba câu đã đẩy gia đình Trương Quốc Hồng lên đầu ngọn sóng!

Ông cụ Trương nhíu mày, mọi chuyện trong đó ông ta đều rõ cả, nhưng là ai đã khua môi múa mép gộp chung chuyện này với chuyện Phương Thủy Y bám vào Hàn Đông Vũ?

Trước giờ ông cụ Trương không hề quản chuyện tranh đấu gay gắt trong nhà họ Trương, dù sao đây cũng là điều đương nhiên, người nào có năng lực người đó sẽ đạt được thứ tốt nhất, nhưng cũng có điểm mấu chốt, đó chính là không thể mượn tay người ngoài khiến nhà họ Trương mất mặt!

“Đã xảy ra chuyện gì? Tin đồn từ miệng người nào truyền ra?”, ông cụ Trương trầm giọng hỏi.

“Bố, chính mắt con nhìn thấy đấy ạ!", Mai Đình ~ vợ của Trương Thanh tức con trai thứ ba nhà họ Trương lắp bắp nói.

“Đã điều tra chuyện này chưa?”, ông cụ nhìn sang, chỉ thản nhiên hỏi.

“Chưa... Chưa tra ạ!", Mai Đình lắc đầu, nhưng lại lập tức bổ sung: “Xe của Hàn Đông Vũ ở trong tay Phương Thủy Y, đây chính là chiếc xe mà cậu ta thích nhất, nếu không phải cậu ta thích Phương Thủy Y, sao lại nỡ tặng nó cho người khác?”

“Đúng đấy, tôi cũng cảm thấy vậy!", vợ Trương Lập cất tiếng phụ họa theo, những người khác đều gật gù, rõ ràng suy đoán này của Mai Đình được bọn họ nhất trí tán đồng.

“Bác ba, bác cũng đã nói chưa chứng minh được là thật, vậy bác dựa vào cái gì bêu xấu cháu?”, Phương Thủy Y tỏ vẻ không vui, rốt cuộc giờ phút này cô đã hiểu rõ vì sao ánh mắt mọi người nhìn cô đều là lạ như thế rồi!

Hóa ra là vì chiếc xe kia, đám người này đều cho rằng cô đã bám được vào Hàn Đông Vũ.

“Được rồi, bớt ầm ï đi!", ông cụ Trương giận tái mặt, võ mạnh lên bàn, sau đó nhìn về phía Trương Thanh: “Thằng ba, trên thương trường kiêng ky nhất chính là nghe gió thành mưa, trước tiên anh chị cứ giao quyền quản lý công ty vật liệu xây dựng ra, nghỉ ngơi đi đãi”

“Bố!”, Trương Thanh lập tức bối rối, nhưng sau đó chợt hiểu ra, tất cả là do vợ ông ta nói lung tung, đã khiến ông cụ không vuil

Xem ra chuyện này không giống như những gì họ tưởng tượng, nếu không ông cụ cũng sẽ không nổi cáu!

“Được rồi, đừng nói nữa, tiếp tục bữa tiệc đi!”, ông cụ không vui xua tay, không một ai dám nói thêm câu nào nữal

“Được rồi, Phương Thiên Bàng, anh cũng ngồi xuống ăn cơm đi!”, ông cụ Trương lập tức nói ra! “Vâng!", Phương Thiên Bàng gật đầu, cười khổ một tiếng, đậy nắp hộp lại, đặt bình Lựu Ảnh sang một bên, vừa định lui về thì Trương Trần lại lên tiếng lần nữa.

“Bố, bố mở hộp ra cho ông ngoại nhìn xem đi đãi"

“Láo, láo quá rồi, đã nói là một món đồ giả, mà nhà cô cậu cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần là có ý gì, coi thường khiếu thưởng thức của bố đấy à?”, Trương Lập tức giận quay sang chất vấn Trương Quốc Hồng.

“Anh hai, em không có ý đó!”, Trương Quốc Hồng nói, sau đó dời mắt nhìn về phía Trương Trần, sự căm ghét ẩn sâu trong mắt lại càng rõ nét hơn.

Loại ánh mắt này khiến Trương Trần sững sờ, nhưng anh đã trải qua không ít chuyện đối nhân xử thế, lập tức sáng tỏ, vừa rồi nghe thấy những người đó nói Phương Thủy Y bám được vào Hàn Đồng Vũ, xem ra bà mẹ vợ này của anh cũng tin là vậy, so sánh hai người họ với nhau, tất nhiên bà ta sẽ chướng mắt đứa con rể như anh rồi.

Trương Trần cũng lười giải thích, dù sao người anh cưới là Phương Thủy Y, chứ không phải Trương Quốc Hồng, bà ta thích thế nào thì thế ấy đi!

Trương Trần nhìn Trương Lập, tiếp tục nói: “Ai nói bình Lựu Ảnh của chúng tôi là giả? Ông nói thế nào thì là thế ấy chắc?”

“Ý cậu là, đồ của tôi là giả?”

“Tôi không hề nói thết”, Trương Trần nhún vai không tỏ thái độ, cũng không phản bác lại Trương Lập, mà chỉ nhìn về phía ông cụ, lo lắng nói: “Ông ngoại, ông không muốn thử nhìn sao? Bỏ qua rồi thì thật sự không còn nữa đâu!”

Người xưa có câu nói rất hay, đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết ngâm, nếu ông cụ Trương đã yêu thích đồ cổ, dù không phải chuyên gia nhưng hẳn cũng có thể nhìn ra chút ít, chỉ là không biết ông ta có trợn mắt nói mò hay không thôi!

Ông cụ Trương nghe vậy thì nhíu mày, thật ra vừa rồi ông ta cũng muốn nhìn, nhưng con trai ông ta đã nói đến mức đó rồi, ông ta cũng không thể không nể mặt Trương Lập, lúc này Trương Trần lại nhắc lại lần nữa, ông ta bèn nương theo đó mà gật đầu!

Ngay sau đó, Phương Thiên Bàng mở hộp, lấy chiếc bình Lựu Ảnh ra ngoài!

Trên bình chạm trổ hoa văn phức tạp, mặc dù niên đại xa xưa, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng, Khi bàn tay ông cụ Trương chạm vào chiếc bình Lựu Ảnh, ánh mắt đột nhiên ngưng lại...