Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 196: Ậu còn ở đây khoác lác cái gì



Trương Trần khẽ cười nhìn bà cụ Trương và đám người Trương Lập.

“Quả nhiên là cái thứ ăn cây táo rào cây sung này chỉ đợi thời cơ để báo thù!”, bà cụ Trương rùng mình.

“Sao vậy, có muốn tôi mời từng người ra ngoài không?”, Trương Trần lướt nhìn mọi người hỏi.

Lúc này, dù là bà cụ Trương, Trương Lập hay đám người Trương Hạo, Trương Yến, cũng không một ai dám ngẩng đầu lên.

“Trương Trần, cậu đủ rồi đấy. Cậu chẳng qua chỉ dựa vào nhà họ Mạc mà thôi, ngay cả bà ngoại của cậu mà cậu cũng tính toán nữa sao?”, Trương Lập biết ông ta không trốn được nên lạnh giọng hét lên.

“Bốp!", Trương Trần tát một cái.

“Thứ nhất, bà ta đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Trương, dựa vào đâu mà tôi phải gọi là bà ngoại?”

“Thứ hai, bây giờ dao đã kề cổ, ông cũng biết sợ rồi à?”

“Thứ ba, ông nghe ai nói nhà họ Mạc chống lưng cho tôi vậy?”

“Ha ha ha..”, Trương Lập nổi giận đùng đùng, ông ta thế mà lại bị Trương Trần tát một bạt tai. Giờ đây ông ta nào còn có thể nghe lọt những gì Trương Trần nói nữa, lúc này ông ta liều mạng lao đến chỗ Trương Trần muốn trút cơn tức này.

Mạc Phi Nhi đứng một bên không lên tiếng nấy giờ bỗng nhíu mày nhìn Triệu Chí Hào nói: “Phế ông tai"

"Ơ được!”, Triệu Chí Hào nào dám không nghe, ông ta đã từng thấy thủ đoạn của Mạc Phi Nhi, hiện tại chỉ biết nghe theo lệnh của cô.

“Cô Mạc, đừng, đừng!”, Phương Thủy Y bỗng kéo tay Mạc Phi Nhi nói.

Trương Lập cũng ngây người, ông ta không ngờ Mạc Phi Nhi lại dứt khoát như vậy.

Mạc Phi Nhi liếc nhìn Trương Trần, lúc này mới tỏ ra không vui: “Một lần này thôi”.

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Phương Thủy Y, quả nhiên Mạc Phi Nhi đến đây vì Phương Thủy Y, không hề liên quan gì đến nhà họ Trương, cô ấy không hề để người nhà họ Trương vào mắt!

“Trương Trần, anh thấy thế nào?”, Mạc Phi Nhi hỏi.

“Trương Trần, bỏ đi, chúng ta quay về Hoài Bắc được không?”, Phương Thủy Y ôm cánh tay Trương Trần nói.

“Được!”, Trương Trần gật đầu, nhìn bà cụ Trương nói: “Nể mặt ông cụ Trương và Thủy Y nên chuyện hôm nay đến đây thôi, nhưng vẫn chưa xong đâu!”

Mọi người đều rất tức giận, Trương Trần chỉ mượn sức Mạc Phi Nhi ở đây để cáo mượn oai hùm thôi nhưng ai cũng không dám lên tiếng!

Trương Thiên Lỗi ở trong góc thì đã chết lặng, anh ta biết Mạc Phi Nhi không phải đến đây vì Phương Thủy Y. Dù anh ta có toan tính đến đâu hay liên lạc với bất kỳ ai cũng không còn tác dụng nữa, anh ta chỉ đành thừa nhận.

“Được rồi, được rồi!”, ông cụ Trương bỗng nói chen vào: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi, các người đang làm gì vậy, đều là người nhà với nhau cả, nhanh ngồi đi”.

“Ha ha, được rồi! Ông ngoại, cháu kính ông!”, Phương Thủy Y vội nói theo, Trương Quốc Hồng cũng vội vàng rót rượu.

Bữa tiệc mừng thọ này đã trở thành như vậy, không ai có tâm trạng tiếp tục ăn uống nữa. Nhưng mọi người đều biết đây chỉ là lời nói để xoa dịu tình hình gượng gạo của ông cụ Trương mà thôi!

Cũng không ai vạch trần, đều miễn cưỡng tươi cười cùng ăn cơm uống rượu, còn Trương Thiên Lỗi cũng bảo vệ sĩ đưa mình về phòng.

Anh ta đã không còn tự tin để ở lại đây nữa, ngay cả can đảm nhìn thẳng vào Trương Trần cũng không còn.

“Cháu gái, cháu ăn nhiều một chút”, ông cụ Trương gắp thêm thức ăn cho Mạc Phi Nhi, cô ấy gật đầu.

Trên bàn toàn là những lời ấm áp của ông cụ Trương, Phương Thủy Y cũng phụ họa theo. Mặc dù khá gượng gạo nhưng cũng may chẳng bao lâu đã

kết thúc.

Mạc Phi Nhi nói tạm biệt, ở đây cũng không còn chuyện của cô ấy nữa.

Ngay lúc này, một hồi chuông vang lên!

Mạc Phi Nhi hoài nghỉ cầm điện thoại lên, điện thoại vừa kết nối, bên kia vang lên một giọng nói.

“Cô đừng nhúng tay vào chuyện của tỉnh An Hoa nữa”.

“Tại sao?”, Mạc Phi Nhi khó hiểu nói.

“Chẳng phải bên đấy có một người tên là Mạc Khai Sam sao?”

“Phải”.

“Được, tôi biết rồi!", Mạc Phi Nhi gật đầu, nhíu mày nhìn Trương Trần.

“Sao vậy?”, Trương Trần hỏi.

“Còn nhớ tôi nói Mạc Khai Sam cũng có vài mối quan hệ ở thủ đô không?” Mạc Phi Nhi hỏi.

“Ông ta đã dùng đến các mối quan hệ của mình để làm khó nhà họ Mạc cô à?”, Trương Trần hỏi.

“Đúng vậy”, Hàn Phi Nhi gật đầu: “Nói cách khác, chúng tôi không thể nào nhúng tay vào chuyện bên này, tất nhiên cũng không thể động đến bên Mạc Khai Saml”

“Không sao”, Trương Trần không để ý lắm cười nói: “Tôi chưa từng để tâm đến họ, chỉ là nhà họ Hàn mà thôi!"

“Trương Trần, cậu còn ở đây khoác lác cái gì? Ban đầu có cô Mạc Phi Nhi chống lưng cho cậu,

âu giỏi nhưng bây giờ cô Mạc đã không thể ra tay rồi, cậu lấy đâu ra can đảm để nói người ta không là cái gì thế?”

Nghe Mạc Phi Nhi nói như vậy, Trương Hạo lên tiếng nói. Nếu Mạc Phi Nhi không thể che chở được cho Trương Trần, họ cũng không còn gì đáng sợ nữa.

Không ít người có suy nghĩ giống Trương Hạo, bà cụ Trương cũng là một trong số đó. Bà ta thở phào, cười mỉa nói: “Nếu cậu đã xem thường nhà họ. Trương chúng tôi thì tự mình giải quyết đi!”

Hiển nhiên, vì trút cơn giận lúc nấy Trương Trần đã trách cứ bà ta, bà ta thật sự không muốn quan tâm đến Trương Trần. Nhà họ Mạc cũng bị khống chế, bà ta ngược lại muốn xem xem Trương Trần còn để lại đường lui gì.

Nghe vậy, sắc mặt Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y thay đổi. Hôm nay có thể vượt qua đại nạn đều là nhờ nhà họ Mạc, Mạc Phi Nhi. Nhưng bây giờ mạng lưới bảo vệ này cũng không còn nữa.

Trương Khánh Long không vui hừ một tiếng, dĩ nhiên ông ta biết vì sao vợ và cháu của mình lại nói như vậy. Nhưng nếu không phải những gì họ làm khiến người khác lạnh lòng trước thì Trương Trần cũng không đối đãi với họ như vậy!

Nhưng ông cụ Trương cũng hơi bất mãn với lời nói của Trương Trần, không có nhà họ Mạc chống lưng nữa, nếu nhà họ Trương không cũng không can thiệp vào thì Trương Trần dựa vào cái gì để đối phó với nhà họ Hàn?