Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 28



“Còn có chuyện như vậy sao?”, Chu Viên Viên nghe xong đầu đuôi gốc ngọn thì nhìn chằm bác sĩ Ngô hỏi: “Ngô Đại Sơn, quy định của phòng khám là gì, bệnh nào không trị được thì không được nhận, chú lại dám giấu tôi làm việc. này!”

“Ha ha, cô cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, chuyện tới nước này rồi thì cũng không cần phải diễn kịch nữa, tôi chỉ

hỏi một câu thôi!”

Anh Long nhìn Trương Trần: “Người anh em, hôm nay, nếu cậu nhúng tay vào, tôi cũng không còn cách nào khác, có điều ngày tháng còn dài, tôi...”

“Tôi cái gì mà tôi! Tôi nói mình xen vào chuyện của gã khi nào?”, Trương Trần cười khế: “Anh cứ tự nhiên!”

“Hả?”, anh Long sửng sốt, sau đó lập tức chắp tay trước mặt Trương Trần: “Cảm ơn!”

“Ngô Đại Sơn, ông chết đi! Cùng lắm thì sau đó tôi sẽ đi cùng ông, trên đường xuống suối vàng, tôi sẽ giết ông chết

một lần nữa...”

Anh Long hét lớn, năm đấm vung về phía cổ Ngô Đại Sơn. Với vị trí yếu ớt này, nếu dùng đủ sức.

Một đấm cũng chủ đánh chết người.

“Đừng...", Chu Viên Viên sợ hãi thét lên một tiếng, vô thức quay mặt đi, không dám nhìn.

“Đừng mà, tôi có cách cứu em gái cậu! Thật đó, xin cậu hãy tin tôi!”, Ngô Đại Sơn sợ tới mức khóc thét, tháng trước gã vừa mua một căn nhà và một chiếc xe, gã còn chưa kịp. hưởng thụ, gã không muốn chết.

Ngô Đại Sơn quỳ xuống trước mặt anh Long, trên mặt dính đầy nước mắt, nước mũi cầu xin: “Cậu hãy nghe tôi nói, tôi thật sự có cách! Tôi quen biết một người cực kỳ giỏi, với năng lực của ông ấy, nhất định sẽ cứu được em gái cậu. Xin cậu tin tôi..."

“Chuyện đó có thật không?”, do dự một lát rồi anh Long mới bỏ nằm đấm xuống

Nói cho cùng thì chuyện này cũng không thể trách Ngô Đại Sơn hết được, em gái anh ta vốn đã bị bệnh, còn Ngô Đại Sơn thì chỉ thúc đẩy tình trạng của bệnh tiến triển nhanh hơn thôi.

Ngày hôm đó, bố của anh ta dẫn em gái đi cầu thầy trị bệnh, ra giá một trăm ngàn, chỉ cần có hiệu quả là lập tức trả thù lao. Có lẽ Ngô Đại Sơn thấy vậy nên mới nảy lòng tham, vậy nên mới xảy ra những chuyện của sau này.

“Thật màI”, Ngô Đại Sơn gật đầu như giã tỏi, vội nói: “Giờ tôi gọi ngay, vị bác sĩ xuất sắc kia sẽ tới đây ngay tức khắc!”

“Được, tôi tin ông một lần. Nếu ông chữa được bệnh cho em gái tôi, chuyện này cho qua, còn ngược lại thì ông vẫn phải chết!

Anh Long đá Ngô Đại Sơn ra rồi lấy điện thoại bấm số: “Bố ơi, mau mang em gái tới Nhân Phong Đường đi ạ!"

Không lâu sau, một chiếc xe tải chạy tới, Trương Trần giải huyệt của năm người đàn ông kia xong rồi cũng theo ra ngoài. Nhưng năm người này cũng không dám đến gần Trương Trần, ánh mắt khi nhìn Trương Trần như thế đang đề phòng sói, sợ răng dù chỉ gió thổi cỏ lay thôi, họ sẽ chạy trốn mất.

Trong thoáng chốc là có thể khiến năm người cường tráng bọn họ đứng im tại chỗ, không thể chọc vào.

Một người đàn ông trung niên bước xuống từ trên xe tải, anh Long và năm người đàn ông vội bước tới, mở cửa sau của xe, khiêng xuống một cái cáng cứu thương.

Trên cáng cứu thương có một cô gái trẻ tuổi đang nằm, sắc mặt tái nhợt, cắt không còn giọt máu, hai mắt phát ra tia sáng mãnh liệt, thể hiện sự lưu luyến đối với thế giới này.

Trương Trần không nhìn nữa, trong lòng nặng tu. Anh vừa liếc là có thể nhìn ra được đại khái, bệnh này đúng là hơi khó chữa, cụ thể cần làm gì thì phải đợi anh bắt mạch mới quyết định được.

Ngô Đại Sơn thấy vậy thì mí mắt cũng giật giật, gã không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Lúc ấy, vì một trăm ngàn, não gã bị úng mới tiếp nhận ca này. Nhưng theo lý thuyết, thuốc do gã kê toàn là loại tẩm bổ, nói trăng ra là thuốc bồi bổ sức khỏe mà thôi. Tuy không có hiệu quả nhưng cũng không thể khiến bệnh nhân nghiêm trọng hơn chứ.

“Người đến rồi! Tôi cũng hi vọng hôm nay ông có thể bình an về nhà!”, anh Long sờ trán em gái rồi xoay người, hung dữ nói.

“Anh ơi, đừng dữ vậy mà”, thiếu nữ khoảng mười tám tuổi này cố ngẩng đầu nói.

"Ừ! anh Long gật đầu, không nói gì nữa. Cuối cùng người Ngô Đại Sơn mời cũng đã tới.

Ngô Đại Sơn vội tiến lên tiếp đón, cười nói: “Ông Tiền, phải làm phiền ông rồi!”

“Bệnh nhân ở đâu?”, người tới chính là chủ nhiệm Tiền của bệnh viện thành phố, trước đây đã từng gặp Trương Trần một lần.

Ngô Đại Sơn dẫn chủ nhiệm Tiền đi tới chỗ người bệnh, ông ấy nhìn thấy thiếu nữ trên cáng cứu thương thì nhíu chặt mày. Người thân của thiếu nữ không dám thở mạnh, sốt ruột nhìn ông lão có phẩm cách cao thượng này.

Nếu có thể, họ cũng muốn có một kết quả khiến ai cũng vui mừng, nào có ai thích dùng mạng đổi mạng chứ?

Chủ nhiệm Tiền bắt mạch, sau đó véo nhẹ cơ thể cô gái một chút rồi chậm rãi lắc đầu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

“Tôi không chữa được!”

Bốn chữ được thốt ra từ miệng chủ nhiệm Tiền chẳng khác nào tuyên bản án tử hình khi lọt vào trong tai mấy người anh Long.

“Sao vậy được. Chủ nhiệm Tiền, ông là danh y nổi tiếng khắp Hoài Bắc mài”

Bác sĩ Ngô trở nên căng thẳng, gã chẳng thèm quan tâm đến mạng sống của cô gái kia. Cái mà gã sợ là người đàn ông to con tên anh Long kia liều mạng với mình. Dù sao gã cũng có được chút ít thành tích, đâu có muốn dây dưa mãi với loại người này.

“Hoài Bắc rộng được bao nhiêu, đúng là tôi có chút danh tiếng ở đây, nhưng so với cả Hoa Hạ và quốc tế thì cũng chẳng băng ai”, Tiền Sinh Bình thở hät một hơi: “Cô bé này tên Tê Hiểu Thiến đúng không?”

“Đúng vậy, em gái tôi tên là Tê Hiểu Thiến. Bác sĩ, ông có cách nào không, con bé vừa thi đỗ đại học, cuộc sống của nó cũng mới bät đầu..”, hai mắt anh Long đỏ lừ, nói rồi còn quỳ xuống.

Anh ta cưng chiều cô em gái này từ nhỏ, chỉ cần cứu sống được em gái, cho dù có lấy mạng để đổi thì anh ta cũng cam lòng.

Bố của Tề Hiểu Thiến là Tê Đương Quốc đang đứng một bên cũng khẩn thiết cầu xin. Có thể thấy, cô gái này là cục. vàng cục bạc của cả nhà.

“Hai người đừng quá đau lòng, không hẳn là không có cách!”, Tiền Sinh Bình vuốt vuốt bộ râu của mình, tục ngữ nói đúng, bệnh viện nghe được nhiều lời cầu nguyện hơn nhà thờ, ông ấy nhìn bệnh nhân cũng tự cảm thấy đau lòng.

“Với gắng được đến khi tới nước Mễ. một lúc rồi liếc nhìn Ngô Đại Sơn:

nh tình ban đầu của cô gái này thì có thể cố

Tiền Sinh Bình ngừng lại “Nhưng sau khi cậu cho cô bé dùng thuốc, tình trạng bệnh đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi. Xem ra, với tình hình hiện giờ thì không thể tới đó được nữa".

“Nhưng theo tôi biết, có một người trẻ tuổi chữa được ca này!"

Tiền Sinh Bình bỗng thay đổi giọng nói giống như xe qua núi khiến người nhà họ Tê, Ngô Đại Sơn và Chu Viên Viên nơm nớp lo sợ, mở to mắt nhìn chằm chằm Tiền Sinh Bình.“Bác Sĩ, người trẻ tuổi kia là ai? Chúng tôi đi nhờ cậu ấy!", Anh Long thấy còn chút hy vọng, kích động đến mức. không biết nên khóc hay cười!