Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 33



“Ha ha, nếu họ đã muốn em đi như vậy thì em cứ đi!”

Nghe xong đầu đuôi sự việc, Trương Trần cười lạnh một tiếng.

“Anh điên rồi à?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần đầy khó hiểu, có người đàn ông nào lại tự đưa vợ mình lên giường của người đàn ông khác chứ, mặc dù bây giờ cô đang bị ép đến đường cùng, nhưng lời nói của Trương Trần không khỏi khiến cô mất hết ý chí.

“Vợ của mình, anh còn chưa động đến, cũng không cần người khác làm hộ, nếu người khác có ý đồ này, e rằng bọn họ phải trả một cái giá rất đắt đấy!”

Trương Trần nhận ra suy nghĩ của Phương Thủy Y, anh mỉm cười nói: “Đến lúc ấy, anh sẽ đi cùng em. Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa, đó không phải chỉ là lời nói suông!”

“Anh..., Phương Thủy Y há to miệng, trong tiềm thức cô muốn nói rằng Trương Trần bây giờ cũng chỉ là một người giúp việc ở Nhân Phong Đường mà thôi, mặc dù có tốt hơn trước một chút, nhưng căn bản không thể làm gì được, nhưng mà lần này, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Trương Trần, lời nói của cô nghẹn ở họng không thốt ra được!

“Yên tâm đi, em tin anh một lần thì đã sao, em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi nói chuyện với Phương Thiên Quang!”

Trương Trần khế cười, bước ra khỏi phòng, đi đến thẳng đến trước mặt Phương Thiên Quang.

“Ngày mai tôi sẽ đi cùng Thủy Y, còn về phần ông, nếu không còn việc gì khác thì mời ông lập tức rời khỏi đây”.

“Thật sao?”, Phương Thiên Quang vui mừng khôn xiết, đối với đề nghị muốn đi cùng của Trương Trần cũng bị ông ta bỏ qua, bữa tiệc ấy tập trung toàn là những người tài hoa của giới thượng lưu, bất cứ ai cũng hơn Trương Trần cả trăm lần, nếu Trương Trần thích tự mình đến đó làm trò cười thì ông ta cũng không ngăn anh làm gì!

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Phương Thiên Quang vỗ nhẹ vào vai Trương Trần an ủi, ông ta tưởng rằng khi mình nói giao lại biệt thự này cho Trương Trần đã làm anh động lòng, thế nên anh mới đi khuyên nhủ Phương Thủy Y.

Không lâu sau, Phương Thiên Quang rời khỏi biệt thự và báo tin cho bà cụ Phương, sau đó bọn họ vui vẻ quay về trụ sở gia đình nhà họ Phương.

Trương Trần vẫn giống như bình thường vậy, mọi thứ vẫn như cũ, sáng sớm hôm sau anh vẫn đến Nhân Phong Đường làm việc đúng thời gian quy định, chào hỏi một tiếng, sau đó đi đến nhà họ Tề.

“Đây cũng gọi là nhà nghèo không có tiền ư?”, Trương Trần nhìn căn biệt thự xa hoa trước mắt, trong đầu lại nghĩ đến lời nói của Tê Long mà bật cười.

Lúc này, Tê Đương Quốc và Tề Long đã đứng trước cửa để đón anh, còn có một người phụ nữ đứng bên cạnh họ nữa, người phụ nữ đó nhìn chỉ như mới ngoài 40 tuổi, trông có vẻ hơi giống với Tê Hiểu Thiến hôm qua, có lẽ đây là mẹ của cô bé.

“Cậu chính là thần y Trương Trần à!”, vừa nhìn thấy Trương Trần, người phụ nữ đã chào hỏi, nằm tay anh và vội vã xin lỗi: “Thời gian này tôi và Đương Quốc đang bận với dự án tu sửa Thành Cổ, không quan tâm đến Tê Hiểu Thiến lắm, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi, là cậu đã cho chúng tôi chút an ủi...

Người phụ nữ ấy nằm tay Trương Trần và nói rất nhiều, vẻ sợ hãi trong mắt cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề tiêu tan.

“Bà xem mình kìa, chẳng phải con gái đã đỡ hơn rồi sao, có thần y ra tay, con bé đã không có vấn đề nguy hiểm gì nữa rồi!", Tê Đương Quốc cười nói.

“Hừ, nếu như con gái có xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng nghĩ tới việc sống tiếp, tôi đây sẽ li hôn với ông!”, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng!

"Ừ!", Tê Đương Quốc nhìn Trương Trần có chút xấu hổ.

“Không sao!", Trương Trần nghe thấy lời nói của người phụ nữ trước mặt nói: “Bà cũng tham gia vào dự án tu sửa Thành Cổ sao?”

“Không giấu gì Thần y, dự án này chủ yếu do chúng tôi phụ trách. Nếu Thần y có hứng thú, chỉ cần cậu nói một câu, chúng tôi có thể để nhà họ Phương tham gia!”

Tê Đương Quốc cười thầm, hôm qua Trương Trần ra tay giúp đỡ khiến con gái ông ta có thể xuống giường đi lại, ông †a đã bắt đầu điều tra về thân thế của anh.

Nếu như không điều tra thì không biết, vị thần y này lại là con rể nhà họ Phương, nghe nói anh không được họ coi trọng, lúc này, khi nghe được câu hỏi của Trương Trần, ông ta trực tiếp đề cập đến vấn đề dự án, nhằm khiến anh có được địa vị nhất định tại nhà họ Phương.

Thật ra nếu như Trương Trần chưa kết hôn, không chừng ông ta và vợ mình sẽ có ý định gả con gái mình cho Trương Trần rồi.

Trước giờ toàn nghe người ta nói, con rể nhà họ Phương này kia, nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Tê Đương Quốc đã dám vỗ ngực nói rằng người thanh niên trẻ này chắc chắn là một thiên tài.

“Không vội!", Trương Trần trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Lát nữa nói sau đi, chúng ta vào xem tiểu Thiến đã!”

“Xin mời!", Tê Đương Quốc vội vã dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đến một căn phòng tràn đầy phong cách của nữ sinh.

Theo dự tính của Trương Trần, nhiều nhất chỉ một hai lần điều trị nữa là trích huyết tử trong cơ thể tiểu Thiến có thể hoàn toàn bị ép ra ngoài.

Trương Trần nhìn cánh tay của mình, có một tia sáng chói lóa không thể kiểm soát lóe lên trong mắt anh.

Sau khi điều trị xong, Trương Trần ngồi lại ở nhà họ Tê thêm nửa tiếng nữa mới rời đi.

“Đúng là vừa hay, không cần tốn sức mà cơ hội tự đến, Tê Đương Quốc lại là người phụ trách dự án cải tạo Thành Cổ, làm mình đỡ phải dùng cách khác!”