Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 353: Người đứng sau tôi là nhà họ Trương ở thủ đô



Sau khi nhận được sự ủng hộ của các ông lớn tỉnh An Hoa, Trương Trần gần như chẳng còn gì phải e ngại cả, thật ra thì trong lòng anh cũng chẳng sợ sệt gì ail

“Ông ngoại, cháu đảm bảo với ông, dù hôm nay. có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ là chỗ dựa của ông!”

Những người tới làm khách đều chảy mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.

Không khí có chút kỳ quái, một đám ông lớn ở đây khom lưng uốn gối khiến mấy người nhà họ Trương càng giống người ngoài hơn là chủ nhà.

“Ông Trương, tôi kính ông một ly: “Ông Trương, tôi chúc ông...”

Trương Khánh Long thấy khách quý niềm nở như vậy thì trong lòng có chút hoảng hốt, luống cuống tiếp đãi họ một chút rồi ông ta mới hỏi ra vấn đề mình thắc mắc: “Các vị có quan hệ gì với Trương Trần?”

Một người tỏ ra bất ngờ, hỏi ngược lại ông cụ Trương: “Ông không biết sao?”

Trương Khánh Long nghe thế thì khó hiểu hỏi lại: “Biết gì cơ?”

Người vừa rồi cũng chẳng chút giấu giếm: “Cháu rể nhà ông chính là Trương thần y nổi tiếng, từng đánh bại Hàn y, vinh danh cho Tổ quốc!”

Người nhà họ Trương có mặt ở đó đều ngạc nhiên tới mức há hốc mồm, họ hoàn toàn không thể tin được thăng ở rể vô dụng trước mắt chính là thần y nổi tiếng tài giỏi. Ở đây cần giải thích một chút vì sao họ lại có phản ứng như vậy, trong văn hóa Hoa Hạ, nghề bác sĩ rất được tôn trọng, vì đã là người, ai cũng sẽ mắc bệnh, không nặng thì nhẹ, họ gần như đều phải bị bệnh ít nhất là một, hai lần và người cứu họ là ai? Bác sĩ! Vì thế, dù ngày xưa nghề “thầy thuốc” hay là “bác sĩ” ngày nay, chẳng ai muốn làm mích lòng những người làm nghề này cả.

Trương Trần ở cạnh cười khẽ, anh nhìn thoáng qua gương mặt của mấy người nhà họ Trương rồi nói: “Ông ngoại, từ bây giờ, ông đã quay về ghế gia chủ nhà họ Trương, ông cứ xử lý họ, cháu sẽ là người đứng sau đỡ cho ông!”

Trương Khánh Long ngẩn ngơ nhìn anh: “Trương Trần, ông...”

Sau đó, buổi tiệc diễn ra trong bầu không khí kỳ dị, hai tiếng sau, tiệc tan, khách khứa về hết, để lại người nhà họ Trương tự giải quyết việc riêng.

Bà cụ Trương vội nhào lên chỗ chồng: “Ông ơi, tôi sai rồi, mấy đứa không hiểu chuyện nên mới làm ra việc đó! Ông tha cho. tụi nhỏ một lần đi!"

Trương Khánh Long cười lạnh, hất bà cụ Trương ra: “Bao nhiêu tuổi rồi mà không hiểu chuyện! Tôi thì thấy tụi nó quá hiểu nên mới làm ra việc này, muốn soán quyền à! Ha ha, tính ra thì tôi dạy ra mấy đứa con “ngoan” ghê, tụi nó muốn giết cả bố mình cơ mài”

Bà cụ Trương cứng họng, không biết nên biện minh như thế nào, đừng nói là con của bà ta, chính bà ta cũng tiếp tay để giết chồng cơ mà.

Trương Khánh Long cũng chẳng màng đến bà cụ Trương mà nói thẳng: “Ngày mai, tôi sẽ gọi luật sư tới để ly hôn, bà đừng mơ lấy được một đồng nào, còn đám con “ngoan” này cũng lớn rồi, ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp đi!”

“Ông...” “Bố.”

Trương Trần cũng chẳng để ý tới họ mà đi ra cửa, anh còn nhiều việc phải làm, nhưng trước khi đi, anh còn quay đầu nhẳn nhủ một câu: “Chuyện tối nay, tôi mong các người đừng để lộ ra ngoài, nếu để tôi biết ai cố ý, người đó đừng trách sao thăng ở rể này ác đấy!", nói xong, anh bỏ đi, để lại người nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa đang lo lắng, sợ hãi.

Sau ngày hôm đó, Trương Trần và mấy người Triệu Chí Hạo tiến vào thủ đô, nơi họ ở chính là trụ sở của tập đoàn Mạt Lâm.

Lúc này, trong văn phòng Mạt Lâm ở thủ đô, Trương Trần và Triệu Chí Hào đang ngồi đối chất với một người đàn ông vẻ ngoài bình thường, gương mặt gian giảo nhưng thứ nổi bật nhất chính là dấu bàn tay trên mặt gã.

“Các người, các người không thể làm như thết Người đứng sau tôi là nhà họ Trương ở thủ đô!”