Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 357: Có vấn đề gì à



“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau về thôi! Để mấy người tài giỏi trong gia tộc phá giải!”, Mấy người kia vội nói.

Trương Anh gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”

Trong phòng họp tập đoàn Mạt Lâm, Trương Trần, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ra, ba người nhìn theo bốn người Trương Anh rời đi.

“Hai người cảm thấy sao rồi?”, Trương Trần hỏi.

Hai người Triệu Chí Hào lắc đầu, khó hiểu nói: “Cậu Trương, từ lúc gặp chuyện không may, tôi đã lệnh mọi người phải trạng thái cảnh giác, thêm người của Tôn Khuê Sơn, có thể nói tập đoàn Mạt Lâm điều ra hơn ngàn người, vì sao lại để họ đi dễ dàng như vậy?”

“Tôi cố ý để họ đi, xem ra đơn thuốc đã ở trên người Trương Chấn!”, Trương Trần thản nhiên nói.

“Vậy vì sao cậu làm vậy?”, hai người Triệu Chí Hào không hiểu, nếu Trương Trần đã biết, vì sao anh không yêu cầu lục soát ngay từ đầu, mà còn thả họ đi, ai biết được sau đó họ sẽ làm tập đoàn Mạt Lâm tổn thất nặng nề cỡ nào.

Trương Trần lắc đầu, ánh mắt thâm thúy: “Từ lúc mới bắt đầu, tôi đã không định giữ họ lại, mà chỉ nghĩ xem nên dùng cách gì để họ cầm danh sách đi, đây mới là trọng điểm..."

Lần này, hai người Triệu Chí Hào càng thêm mờ mịt, thậm chí họ còn đang nghỉ ngờ đầu óc Trương Trần có vấn đề rồi, còn để họ cầm danh sách đi, đây là đả kích mà tập đoàn Mạt Lâm không thể chịu được.

“Ha ha!”, nhìn hai người Triệu Chí Hào nôn nóng, Trương Trần không nhịn được mà bật cười: “Danh sách còn thiếu một dược liệu quan trọng”.

Hai người nghe tới đó thì thở phào, nhưng còn chưa hết hơi thì lời nói tiếp theo của Trương Trần khiến họ bật ngửa.

Trương Trần từ từ nói: “Với thành tựu về mặt y thuật của nhà họ Trương, tôi đoán chắc tốn một ngày, thậm chí là nửa ngày thôi, họ sẽ suy luận ra vị thuốc kia...”

“Nhưng điều này cũng không sao!”, không quan tâm tới biểu cảm giật mình của hai người Triệu Chí Hào, Trương Trần nói tiếp: “Vấn đề nằm ở chỗ vị thuốc dẫn kia, với sự tự phụ của mình, nhà họ Trương chắc chản không hề hoài nghi năng lực bản thân, có thể họ sẽ không biết di chứng sau đó...”

Hai người nghe Trương Trần nói thì biểu cảm trở nên mất tự nhiên, không ngờ việc này cũng nằm trong kế hoạch của Trương Trần?

“..Gòn có di chứng sao?”, hai người vô thức hỏi.

Trương Trần nhìn chằm chằm hai người, chậm rãi đáp lời: “Là di chứng mất mạng...”

Lời này vừa ra khỏi miệng Trương Trần, hai người Triệu Chí Hào hít sâu một hơi, họ gần như đã đoán được, nếu nhà họ Trương thật sự chế ra thuốc thì sau đó sẽ tạo thành một loạt hậu quả không thể cứu vẫn.

Trong sân nhà họ Trương ở thủ đô, nhìn vết tích ở đây, nơi này đã có lịch sử hơn trăm năm, gạch xanh ngói xám, giống như kiến trúc lô cốt.

Lúc này, mấy người Trương Anh nhanh chóng trở về, trong tay hẳn đang cầm danh sách, tới chòi nghỉ mát ở cuối đường mòn, nơi đó có một ông lão đang ngồi.

Đôi mắt của ông lão đã mờ đục nhưng sống lưng thẳng tắp khiến người ta có cảm giác dù già nhưng vẫn mạnh mẽ.

“Bác cả, chúng cháu đã lấy được một danh sách nhưng... thiếu một vị thuốc dẫn!”

Trương Anh xấu hổ, đưa danh sách cho ông già.

Trương Anh gọi ông lão này là bác cả không phải vì vai vế hẳn lớn.

Mà là ông lão này có vai vế nhỏ.

Ông lão không nói gì, nhận danh sách rồi ngồi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cầm giấy bút viết viết vế vẽ.

Trương Anh cung kính đứng bên cạnh, cuối cùng ông lão mới ngừng tay, nghiêm túc nói: “Cậ có chắc đây là đơn thuốc của Trương thần y kia nghiên cứu ra không?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”, Trương Anh hỏi.

Ông lão thở dài: “Nếu đúng là cậu ta nghiên cứu ra, người này đúng là thiên tài trăm năm có một, dù là mấy người xuất sắc nhất nhà họ Trương, họ cũng không thể vượt qua...”

Trương Anh sửng sốt, dường như hắn không ngờ được người bác này lại đánh giá Trương thần y cao như vậy.