Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 5: Ai nói chết rồi



“Phương Thủy Y, bây giờ cô vừa lòng chưa, bà nội cô chết thật rồi!", Phương Thiên Thành bỗng gào thét quát lớn!

Phương Thiên Quang đứng bên ngoài nghe thấy vậy cũng vội vã chạy vào, ông ta nhìn màn hình máy điện tâm đồ. xong cũng tức giận hét lên!

“Phương Thủy Y, mày cứ nói Trương Trần biết chữa bệnh cứu người, bây giờ mẹ chết rồi, mày nói cho tao nghe, nó chữa kiểu gì vậy? Không ai trong hai đứa được phép chối bỏ. được chuyện này!”

Hét lênn một tiếng, Phương Thiên Quang vớ lấy một chiếc ghế, đập về phía Trương Trần!

“Trương Trần, mày hại chết mẹ tao! Tao phải lấy mạng mày...

“Mấy người đừng cản tôi, đây chính là hung thủ giết người, tôi phải cho nó ngồi tù mọt gông!”

Phương Thiên Quang vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của mấy người y tá, nháo nhào lên muốn vứt chiếc ghế ra ngoài!

“Dừng tay!”

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có giọng nói truyền tới, mấy người y tá quay đầu lại nhìn, trông thấy chủ nhân của giọng nói đó là người đàn ông lớn tuổi, bọn họ lập tức kính cẩn chào: “Chủ nhiệm Tiền!”

Người đến chính là chủ nhiệm Tiền. Ông ấy mặc đồ thời Đường, khoảng sáu mươi tuổi, có điều đôi mắt quả thực lấp. lánh, khiến người khác cảm thấy sáng chói!

Ông ấy là người đã nghỉ hưu nhưng được bệnh viện thành phố mời quay lại làm việc, trong bệnh viện có thể nói là đức cao vọng trọng, đến cả viện trưởng cũng phải đối xử khách sáo.

“Chủ nhiệm Tiền, nó hại chết mẹ tôi, chuyện này không thể cứ cho qua vậy được!”, hai mắt Phương Thiên Quang đỏ. lừ, nói!

“Hừ, nếu như người ta muốn mẹ anh chết thật, chỉ cần ngó lơ là được. Bây giờ người ta đang vất vả chữa trị cho mẹ anh, anh không những không cảm ơn mà còn muốn đánh người ta, muốn người ta ngồi tù mọt gông nữa. Anh cũng hay thật đấy!”

Chủ nhiệm Tiền nhíu mày nói

“Nhưng, nhưng nó..”, nghe thấy giọng điệu có chút châm biếm của chủ nhiệm Tiền, Phương Thiên Quang chẳng hiểu gì cả.

“Chủ nhiệm Tiền, chiếc máy này hiển thị?”, Phương Thiên Thành cũng nghi ngờ hỏi

“Tuổi trẻ tài cao. Mọi người cứ nhìn sẽ rõ. Đừng có ầm ï nữa, nếu không đi ra ngoài đứng đợi hết cho tôi!”, chủ nhiệm Tiền hừ một tiếng, sau đó nhìn bóng lưng Trương Trần, hài lòng gật đầu!

Chủ nhiệm Tiền đức cao vọng trọng, dưới tay ông có rất nhiều học sinh, ông ấy lên tiếng nói một câu, mặc dù mọi người vẫn còn ngờ vực nhưng không ầm ï nữa.

“Mau xem!”, đột nhiên có người kêu lên.

Trông thấy đèn cảnh báo màu đỏ trên máy điện tâm đồ. biến mất, ba đường loãng ngoẵng lại xuất hiện trên màn hình. Lúc này, bà cụ Phương cũng ho khan một tiếng, mở hai mắt ra!

“Chuyện này...”, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Bởi vì ba cây kim vàng của Trương Trần luôn kẹp trong kế ngón tay, cộng thêm việc kim châm rất nhỏ nên trước đó mọi người chỉ nhìn thấy Trương Trần dùng nằm đấm đấm vào bụng bà cụ Phương!

“Nếu đã tỉnh rồi, vậy tôi cũng hết chuyện!", Trương Trần bình tĩnh võ võ tay rồi nói: “Bác hai, nấu canh theo đơn mà bác xin về lần nữa đi, nhớ là buộc phải dùng đương quy mười năm tuổi!”

Phương Thiên Quang không để ý tới Trương Trần mà quay sang cầu xin chủ nhiệm Tiền: “Chủ nhiệm Tiền, ông đi xem lại đi!”

Ông ta chưa từng cho rằng việc bà cụ Phương bỗng tỉnh lại là công của Trương Trần, cái kiểu đấm vào bụng bệnh nhân cũng được gọi là chữa bệnh à?

“Nếu chàng trai trẻ này đã đưa ra phương án trị liệu rồi, tôi không nhúng tay vào nữa!”, chủ nhiệm Tiền bình thản nói!

Phương Thiên Quang nghe thấy vậy bỗng nóng vội, còn tưởng là chủ nhiệm Tiền khó chịu vì Trương Trần động đến bệnh nhân của ông ấy nên vội vã giải thích: “Chủ nhiệm Tiền, tên nhóc này là một đứa bất tài, giống bất tài vô dụng mà nhà họ Phương chúng tôi nói tới chính là nó!”

"Đừng nói đến việc cho phương án điều trị, đến một chuyện cỏn con nó còn không làm nổi, sao có thể nghe nó ăn nói lung tung được!”

Nói xong, Phương Thiên Quang nhìn về phía Trương Trần, bây giờ bà cụ Phương đã mở mắt rồi. Chỉ cần bà cụ Phương không chết, cái tội này không ai phải gánh nữa. Vậy nên, ông ta mới quát: “Trương Trần, mày còn không cút đi?”

“Ha ha", Trương Trần cười nhạt một tiếng, sau đó đi thẳng ra ngoài. Ngay lập tức, chủ nhiệm Tiền hừ lạnh một tiếng.

“Phương Thiên Quang, anh có ý gì vậy? Lấy oán báo ơn phải không? Tôi đây không ưa nhất là loại người như anh, nếu anh đã không muốn để chàng trai kia điều trị cho người bệnh này, vậy thì anh cứ ngồi đó cầu phúc đi!”

Phương Thiên Quang ngây người, chủ nhiệm Tiền sao. vẫn còn mặc kệ vậy được nhỉ, ông ta không hiểu: “Vì sao lại vậy?”

“Vì sao à? Tôi đây chỉ nghe điện thoại rồi chạy tới, tình hình bên trong như nào cũng không rõ, còn chàng trai này. có thể giúp mẹ anh tỉnh lại, sau đó đưa ra phương án chữa trị, anh còn không tin người ta?”

Phương Thiên Quang nhất thời không biết thế nào mới tốt, chủ nhiệm Tiền đã nói vậy rồi, ông ta chỉ đành vội vã chạy theo, kéo Trương Trần bị mình mắng đuổi ra ngoài quay lại.

“Bác hai, bác làm cái gì thế?”, Trương Trần như cười như không.

“Ừ thì, bác hai mời cậu vào trong xem tình hình!”

“Không được, nếu chủ nhiệm Tiền đã tới rồi, cũng chẳng cần đến tôi nữa!”