Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 53: Bác sĩ Vương... Hay là...



“Cậu ta chỉ là một người tạp vụ, bình thường giúp chúng tôi sắp xếp dược liệu thôi”, Ngô Đại Sơn không kiềm nén được mà lầm bầm.

“Phụt!”, Vương Khải phì cười, anh ta còn tưởng là cao thủ gì, hóa ra chỉ là một anh học việc.

“Cô Chu, Nhân Phong Đường của cô chẩn đoán chữa trị cho người bệnh như thế này hả? Chuyện liên quan đến tính mạng con người, sao có thể để cho một học viên đứng ra gánh vác?”

“Đúng vậy đó, Chu Viên Viên, Ngô Đại Sơn, chuyện này hai người không chạy nổi đâu”, người thân của mấy bệnh nhân kia liên tục nổi điên.

Dù tức giận nhưng họ không hề “giận cá chém thớt” trút giận sang Trương Trần, lúc này Trương Trần đứng ra, họ cũng không coi thường anh, vì họ nghĩ răng Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn cố tình đẩy Trương Trần ra gánh tội thay.

Phen này xong thì đám đông càng thêm giận dữ.

Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn cũng không nói nên lời. Họ giải thích kiểu gì đây? Càng nói càng thêm oan trái.

“Được rồi, không cần phí lời n Vương Khải mỉm cười: “Tôi được mấy người này ủy thác, cô xem nên xử lý riêng hay công khai đi. Nói cách khác, là muốn bồi thường hay muốn ngồi tù?”

“À phải rồi, những điều tôi vừa nói chỉ áp dụng cho cô Chu thôi. Còn về phía ông, “thầy thuốc Ngô”, không chỉ dùng tiền là giải quyết được vấn đề của ông. Nếu có thời gian, ông mau chóng dặn dò vợ mình chuyện hậu sự đi. Năm mạng người đủ cho ông vui chơi cả cuộc đời sau song sắt đấy”.

Hai người kia vốn đã hoảng loạn, bị Vương Khải liên tục dùng lời nói gây áp lực nên càng bất lực. Ngô Đại Sơn nghe đến việc mình phải ở trong tù cả quãng đời còn lại thì đũng quần đã ướt sũng từ bao giờ.

Trương Trần lướt mắt nhìn mấy bệnh nhân trên cáng cứu thương, khế nhíu mày. Anh bước lên phía trước, nhìn chăm chăm vào Vương Khải: “Những người này đến đây có phải là vì các anh cũng hết cách, chỉ có thể để họ bồi thường hoặc ngồi tù?”

“Đúng v: Vương Khải cũng không mất thời giờ vòng vo. Trên thế giới này không phải không có ai trị được bệnh cho họ, nhưng cứu người như cứu lửa, thời gian không đủ. Nếu đã cầm chắc cái chết, vậy thì nhân lúc này, có thể lấy thêm một ít tiền bồi thường.

“Vậy có nghĩa là mấy người này đã không cứu được nữa rồi, tại sao không để tôi thử xem, chưa biết chừng... lại có hiệu quả?”, Trương Trần hỏi.

“Cậu tưởng đây là cây bắp cải trong vườn nhà cậu để cậu luyện tay nghề à?”, Vương Khải cười gắn.

Nếu là ngày thường chắc chẳn Ngô Đại Sơn sẽ nhân cơ hội này để chế giễu Trương Trần một phen, nhưng lúc này đây trong đầu gã tràn ngập cuộc sống trong tù. Ở nơi đó chắc sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ, phải ăn cơm thừa của người khác, gã còn tâm trí đâu mà để ý tới Trương Trần nữa. Xi𝑛 ủ𝑛g hộ chú𝑛g 𝒕ôi 𝒕ại { 𝒕𝗿𝘂𝗺𝒕𝗿𝘂𝗒e𝑛﹒V𝘕 }

“Khà khà, mạng người quan trọng, đây là một cơ hội cho. những người này. Nếu anh không đồng ý thì đến cơ hội cuối cùng cũng mất luôn, đến lúc đó anh nghĩ tới những người sau lưng anh đi”, Trương Trần thản nhiên đáp.

“Bác sĩ Vương... hay là...”

Trương Trần vừa dứt lời, một giọng nói yếu ớt đã vang lên sau lưng Vương Khải.

Người lên tiếng là một cô gái chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Người nằm trên cáng là bà nội của cô ấy. Giống như Trương Trần đã nói, nếu bà nội của cô cầm chắc cái chết mà chàng trai này trông tự tin đến thế, tại sao không để anh thử một lần.

Khi cô gái lên tiếng thì những người khác cũng bắt đầu rục rịch. Bồi thường là chuyện khi họ đã hoàn toàn bó tay. Chỉ cần có cơ hội, chỉ trừ số ít con cháu bất hiếu, chứ ai muốn lấy tính mạng của người già trong nhà đổi lấy tiền đâu.

“Thôi được rồi!", Vương Khải do dự trong chốc lát. Anh ta cũng phải suy xét tới cảm xúc của những người phía sau nên lập tức nhường chỗ.

“Tôi muốn xem xem cậu có bản lĩnh gì”, Vương Khải khẽ hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, đứng sang một bên.

“Trương Trần...”, Chu Viên Viên đỏ ửng hai mắt, nhìn Trương Trần với vẻ lo lắng. Nếu anh im hơi lặng tiếng, vẫn có thể thoát thân, nhưng chỉ cần anh nhúng tay vào, nếu không chữa khỏi, sau cùng vẫn phải gánh một phần trách nhiệm.

“Lập tức chuẩn bị dược liệu, nhớ cho kỹ, phân lượng rất quan trọng, cho dù chỉ là nửa gam”, Trương Trần nghiêm nghị đọc tên một loạt dược liệu.

Xoạt một tiếng.

Trương Trần gỡ chiếc túi dùng để đựng kim châm cứu bằng vàng đeo bên hông, cổ tay khẽ lắc lắc, những chiếc kim châm kia tỏa ra thứ hào quang dìu dịu dưới ánh sáng mặt trời.

“Thế mà cậu còn có cả châm vàng à!”, Vương Khải nhìn thấy mà cũng kinh ngạc. Không phải Trương Trần chỉ là một anh học việc thôi sao, từ bao giờ mà học việc cũng bắt đầu dùng châm vàng để học thế?

Cho dù là bản thân anh ta, bao nhiêu năm nay vẫn chỉ dùng châm bạc. Tuy rằng hai thứ này trông qua không khác gì mấy, nhưng trong quá trình dùng kim châm để trị liệu, độ khó của châm vàng cao hơn châm bạc nhiều lần. Đương nhiên, hiệu quả tương ứng cũng tốt hơn châm bạc nhiều lần.

“Anh, anh học viên này có vẻ khá đấy nhỉ?”, cho dù không phải người trong nghề, nhưng nhìn thủ pháp lưu loát thành thục của anh, họ cũng phải cảm thán.

Mà lúc này, trong lòng Chu Viên Viên cũng bắt đầu le lói một tia hi vọng. Cô ta không hiểu nhiều về Trương Trần, nhưng nhìn thủ pháp nhuần nhuyễn của Trương Trần, chắc hẳn anh cũng biết ít nhiều.

“Còn đờ ra đó làm gì?”