Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 98: Ông dám không?



Chú Trần cười nói: “Theo như tôi thấy, nhà họ Triệu ở dưới cái bóng của Trương Trần chưa chắc đã là chuyện xấu. Gia chủ nghĩ mà xem, cả Hoài Bắc, thậm chí là cả tỉnh Giang Lăng, có ai có thể khiến nhà họ Tôn, nhà họ Ninh và cả nhà họ Mạc ở thủ đô cùng bắt tay hành động không?”

“Trước tiên nói đến nhà họ Tôn, trực tiếp trở mặt với chúng ta, thế mà nhà họ Ninh lại hết lòng ủng hộ, còn nhà họ Mạc thì còn ác hơn, cả một dự án lớn như vậy, vì khoa trương thanh thế cho Trương Trần mà sẵn sàng “nuốt trọn người một nhà với mình”.

“Đợi đến lúc anh ta tiêu diệt gọn thì nhà họ Triệu... Cũng sẽ nổi lên cùng”, lúc này chú Trần nói từng chữ từng chữ một. Ông ta rất ít quan tâm đến chuyện thương nghiệp của nhà họ Triệu nhưng nếu Triệu Chí Hào đã hỏi thì ông ta sẽ nói thẳng.

Triệu Chí Hào suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Ông †a cũng nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy có chút mơ màng. Thât sư thì Trương Trần còn quá trẻ, và thứ:

ông ta cần chỉ là giọng nói khẳng định lại. Hiện giờ tiếng nói đó đã có rồi.

“Nếu đã đi đến bước này thì chỉ có thể đi tiếp thôi. Trương Trần! Ta cược ván này đấy”.

Triệu Chí Hào lẩm bẩm nói, sau đó cười nói: “Trương Trần gọi điện đến muốn đánh phế một người”.

Chú Trần ngây người ra một lúc, sau đó gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, chúng ta không phải là người nhà họ Tôn, cũng không có ai là dân xã hội đen. Thế một trăm người có đủ không ạ?”

“Đủ rồi”, Triệu Chí Hào đáp lại. Thật ra, không phải nói một trăm người này đem đi đánh nhau có đủ không mà có đủ cho thể diện của Trương Trần không. Nói một cách nghiêm khắc thì đây là lần đầu tiên ông ta làm việc cho Trương Trần. Nếu đã đưa ra lựa chọn thì lần đầu tiên làm việc tất nhiên phải dốc sức rồi.

Rất nhanh, hơn hai mươi chiếc xe tạo thành một đội xe ở trên phố đi về phía khách sạn trên đường Phong Ninh, còn Triệu Chí Hào thì đích thân đi đón Trương Trần.

Lúc này nhà họ Tôn “trình diễn màn đối thoại gần như nhà họ Triệu.

Tôn Khuê Sơn luôn quan tâm theo dõi đến Trương Trần, chuyện xảy ra tối nay ông ta cũng biết rồi. Và ông ta còn nhận được tin là nhà họ Triệu đã huy động một đội lớn, một bộ phận thì đi về phía khách sạn xảy ra vụ việc, còn một bộ phận thì đi về phía biệt thự của Trương Trần.

“Mỹ Lâm, cháu ngủ rồi sao?”, Tôn Khuê Sơn hét lớn một tiếng về phía phòng bên trong cùng, tiếp đó là giọng nói oán trách truyền ra: “Bác à! Có chuyện gì thì bác tìm con trai của bác đi. Chứ cháu là con gái, bác cứ tìm cháu làm gì?”

“Trước đây trung bình một ngày là nó đã bị bác đá cho một cái, còn cháu thì cứ ba ngày được bác thưởng cho một món quà nhỏ, một tháng là được món quà lớn. Cháu nói xem, bác không tìm cháu thì tìm ai nữa?”

Nhìn thấy Tôn Mỹ Lâm từ bên trong đi ra, Tôn Khuê Sơn nói với vẻ thản nhiên.

“Được rồi, cháu đừng thay quần áo nữa, bác cho cháu một vài người, cháu mau đến khách sạn ở đường Phong Ninh đi, có lẽ Trương Trần sắp ra tay với nhà họ Lý rồi”.

'Tôn Mỹ Lâm dụi mắt rồi nói: “Lần trước nhằm vào nhà họ Tôn, chúng ta đã dốc hết sức rồi, bác còn cho hẳn năm mươi triệu tệ. Chúng ta đã trả hết ân tình rồi, sao phải quan tâm nữa làm gì ạ? Hơn nữa, nhà họ Lý này còn lợi hại hơn cả nhà họ Tôn mà.

“Khác nhau chứ, sau này cháu sẽ hiểu, nếu không thì sao bác lại quản được cái nhà này?”, Tôn Khuê Sơn nói với giọng thúc giục: “Cháu mau lên đi, đừng đợi đến lúc cháu đến thì mọi việc đều kết thúc rỒI..

“Vâng”, Tôn Mỹ Lâm gật đầu rồi buộc một dây. vải màu đen ở hông. Lúc này, khí chất của tiểu công chúa toát lên, cô ta nhìn mấy chục vệ sĩ, hét lớn: “Đi theo tôi”.

“Mày có biết người có tên là Trương Trần chính là người đã trấn áp Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc ở bệnh viện thành phố không, bởi vì những tin đồn nhảm hôm đó mà Long Quốc thấy mắc nợ anh ta. Vậy mà mày lại dám cả gan như vậy sao?”

Bên trong khách sạn, một người đàn ông trung niên quát lớn về phía Lý Thiên Hoa. Trong lúc phẫn nộ, thỉnh thoảng người đó còn cho hắn một cái bạt tai. Bởi vì chuyện này mà họ đã bị cấp trên chỉ đích danh rồi, phía Hiệp hội y học cũng gây áp lực lớn.

Và người đàn ông trung niên này tất nhiên là Lý Kim Nguyên- bố của Lý Thiên Hoa, người chạy mải đến đây sau khi được Tiêu Lượng căn dặn.

Đột nhiên, bên ngoài truyền lại tạp âm, tiếp đó là một vệ sĩ bước ra. Đám vệ sĩ kia vừa thấy tình hình không ổn thì liền ra tay, nhưng rất nhanh họ đều tuyệt vọng.

Bọn họ có hơn ba mươi người, còn phía trước giống như đàn bọ ngựa, căn bản không thấy điểm cuối đâu.

Mọi người đều run rẩy nhìn cảnh tượng này, không ai biết đang xảy ra chuyện gì nữa.

Lúc này, hai bóng hình ở phía sau đi vào, rõ ràng đó là Trương Trần và Triệu Chí Hào.

“Lý Kim Nguyên?”, mí mắt Triệu Chí Hào nháy liên tục, thật không ngờ người mà Trương Trần muốn đánh phế lại là người của nhà họ Lý. Nhưng chuyện đã đến nước này thì ông ta đành phải cố làm thôi.

“Lên! Đánh tàn phế tên nào trẻ nhất”, Triệu Chí Hào hét lớn một tiếng, một số người trấn áp bảo vệ, kẻ nào dám cả gan phản kháng thì tát vỡ mồm, còn những người khác thì xông lại đánh phế Lý Thiên Hoa.

“Triệu Chí Hào! Ông dám..”, Lý Kim Nguyên tức giận, trừng mắt nói với Triệu Chí Hào.

“Ông dám không?”, Trương Trần cũng cười hỏi.

“..*, lúc này Triệu Chí Hào như thầm mắng trong lòng, ngoài mặt thì vẫn cố gượng cười, cố ý không nhìn thẳng vào Lý Kim Nguyên, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu Trương, cậu yên tâm...”.

Đám người đó trực tiếp xông lên phía trước kéo. Lý Thiên Hoa ra. Bọn họ là người có nguyên tắc, sẽ không đánh người không liên quan mà chỉ đánh chính chủ thôi.

Còn về đám bạn học của Lý Thiên Hoa tránh đi cũng không kịp, ai dám lên trước dây vào tên xui xẻo này chứ?

“Răng rắc....”. Cùng với âm thanh giòn giã và tiếng kêu thảm của Lý Thiên Hoa vang lên, tứ chỉ của hắn cũng đã bị đánh gãy.

Đám người này ra tay ngang tàn khiến đám Tô Hiểu Huệ chưa trải sự đời lúc này đều không ngừng run rẩy, thậm chí bắt đầu hối hận vì tham gia vào. việc của Phương Thủy Y và Lý Thiên Hoa.