Sự Cố Lãng Mạn

Chương 51



Edit: Hừa; Beta: Pate.

Liên hoan phim lần thứ 25 được diễn ra đúng ngày tại thành phố T, Nghê Hồng Diệu và đoàn đội quay phim của ông đã có mặt, An Minh Tri và Phong Trì đều được ghi tên vào danh sách đề cử, thoáng chốc liền có rất nhiều người không quen biết lại đây chào hỏi cậu.

Người cùng đoàn phim sẽ ngồi chung khu với nhau, vị trí ngồi của cậu được xếp kế bên Phong Trì.

Cư dân mạng vẫn đang nhiệt tình đẩy thuyền cho couple An Minh Tri và Phong Trì, nhưng trên thực tế, An Minh Tri và Phong Trì lại không quá thân thiết nhau, kể từ sau lần gặp ở bữa tiệc chia tay đoàn phim thì họ không liên lạc với nhau nữa, cũng xã giao như những diễn viên khác, hai người bọn họ chỉ chào hỏi nhau vài câu, sau đó ngồi chờ công bố giải thưởng.

An Minh Tri không dám hỏi nhiều về chuyện của hắn với Từ Âm, nhưng cậu vẫn không quên được được cảnh trong phòng rửa tay ngày hôm đó, từ lúc Phong Trì đá Từ Âm vào góc tường cho đến khi hắn đỡ Từ Âm dậy.

An Minh Tri nhìn dáo dác xung quanh một hồi, lúc này mới nhớ ra Từ Âm không phải là diễn viên chính thức nên hôm nay không phải có mặt.

Trong buổi liên hoan phim còn có rất nhiều phóng viên và các nhà truyền thông, toàn bộ thời gian diễn ra buổi lễ cũng được phát sóng trực tiếp. Đã lâu lắm rồi An Minh Tri không tham dự những những buổi lễ trao giải lớn như vậy, cho nên tư thế ngồi hơi cứng nhắc không được tự nhiên. Phong Trì ghé lại gần nhắc nhở anh không cần phải căng thẳng, đúng lúc đó ống kính vừa quét qua.

Người dẫn chương trình đang nói trên khán đài, An Minh Tri nghe không rõ lắm: “Hả?”

Phong Trì đã gặp qua mấy chuyện như này rất nhiều, hắn đối phó với phóng viên hay các nhà truyền thông còn thường xuyên hơn cả chuyện cơm bữa: “Anh không cần phải căng thẳng quá đâu.”

“Ừm.” An Minh Tri cười cười.

Bởi vì ống kính có thể quét qua bất cứ lúc nào cho nên An Minh Tri mới căng thẳng, chứ không phải lo lắng chuyện giải thưởng sẽ thuộc về ai. Đây không phải lần đầu tiên An Minh Tri được lọt vào danh sách đề cử. Bảy năm trước, khi cậu chỉ mới hai mươi tuổi, nhờ phân đoạn mặc sườn xám kia đã thu hút rất nhiều người xem mà được đưa tên vào danh sách. Nhưng đáng tiếc là đề tài bộ phim khá nhạy cảm, cho nên đã bị hủy bỏ tư cách tham gia bình chọn, thậm chí lúc đó còn phải vội vã rút lui, không thể chiếu trong tất cả rạp chiếu phim tại Trung Quốc.

Rồi cách đây mấy năm, cậu cũng bỏ lỡ giải Nam phụ xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Nghệ thuật Mới, năm ấy cậu hai mươi bốn tuổi, chỉ kém vài phiếu bầu với một diễn viên khác.

Còn mấy giải thưởng nhỏ thì An Minh Tri đạt được khá nhiều, nhưng chỉ là giải thưởng nhỏ nên không được bao nhiêu tiền. Bây giờ cậu lại được ngồi ở hàng ghế trao giải, là lần đầu tiên cậu được lọt vào danh sách đề cử sau vụ tai nạn đó, tuy rằng không hy vọng nhiều cậu sẽ giành được giải, nhưng đây đã là bước ngoặt khiến cậu hồi sinh một lần nữa.

Giải Nam chính xuất sắc nhất sẽ được công bố ở lượt thứ tư, phải chờ khoảng chừng bốn mươi phút sau khi mở màn, cả hội trường cùng nhau trải qua cảm giác vừa phấn khích vừa hồi hộp.

Không còn gì để bàn cãi về độ nổi tiếng và kỹ năng diễn xuất của Phong Trì, vấn đề lớn nhất hiện nay chính là ở đối thủ đáng gờm An Minh Tri, cư dân mạng đua nhau đồn đoán suy luận những trường hợp có thể xảy ra. Ngược lại thì An Minh Tri cảm thấy không có gì phải bất ngờ, cậu được đưa tên vào danh sách đề cử đã là rất tốt rồi, huống chi lần này có tận năm diễn viên nam có tên trong danh sách, và trong đó có không ít người đi trước kinh nghiệm đầy mình. 

Cho nên lúc công bố bố giải thưởng, An Minh Tri không ôm chút hy vọng nào lại bất ngờ nghe thấy tên của mình. 

Trong không gian âm thanh mơ hồ, Phong Trì nói câu chúc mừng với cậu. 

Tiếng vỗ tay trong hội trường vang lên như sấm rền, trong đầu An Minh Tri lại trống rỗng, Thậm chí còn không biết mình phải đi lên sân khấu nhận giải thưởng.

Ngay sau đó lão nghệ sĩ lớn tuổi muốn nói vài câu cảm xúc nhưng tiếng vỗ tay vẫn chưa dứt, nên người MC đành phải ổn định lại những khách mời. Lúc này An Minh Tri đã đứng lên, cậu vẫn đang nghĩ đây chỉ là một sự nhầm lẫn, người dẫn chương trình hoa mắt đọc sai tên trong buổi lễ trao giải.

“Mọi người đợi chút nào, còn một người nữa, đó chính là Phong Trì.” Lão nghệ sĩ thì thầm chậm rãi.

Bây giờ tiếng vỗ tay còn nhiệt liệt hơn cả lúc nãy, MC cũng không lường trước được, vô cùng phấn khích lặp lại tên hai người một lần nữa: “Xin chúc mừng hai Nam chính xuất sắc nhất của chúng ta! An Minh Tri và Phong Trì!”

Không ai có thể ngờ được Nam chính xuất sắc nhất của năm nay lại chính là hai viên ngọc quý, hai người họ còn đóng cùng một bộ phim. Trong lễ Liên hoan phim lần này,《 Tổ chim》mới chính là người thắng cuộc thật sự. 

Đầu An Minh Tri vang lên tiếng ong ong từng hồi, lúc cậu ở trên sân khấu suy nghĩ về bài phát biểu nhận giải, bởi vì vô cùng căng thẳng nên quên mất luôn cả những lời câu nệ hồi nãy.

Cậu và Phong Trì lần lượt lên sân khấu và nhận cúp phát biểu. An Minh Tri cố gắng sắp xếp từ ngữ của mình tốt nhất có thể, nhưng đối mặt với một chiếc cúp nặng trịch này, những lời nói trong thời khắc này đều vô nghĩa. 

Cậu đã chờ đợi chiếc cúp này bảy năm.

Mặc dù cậu của hiện tại so với trước kia là khác nhau hoàn toàn, lúc trước cậu cảm thấy chỉ có thành tích mới có thể chứng minh được bản thân mình, còn hiện tại cậu chỉ muốn mình diễn xuất tốt nhất có thể. Thế nhưng cho dù có nói gì đi nữa, chiếc cúp này chính là lời khẳng định cho sự nỗ lực và thành công của cậu, đó là điều không thể nghi ngờ.

“…Thật sự cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều, cả sự công nhận của ban giám khảo đối với tôi nữa, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn trong tương lai.”

Nói xong, An Minh Tri lùi về phía sau một bước, cúi người thật thấp với khán đài.

Cậu không biết rằng, Trịnh Dụ Chương cũng có mặt trong hội trường ngày hôm nay. Hắn chứng kiến cậu đứng dậy, bước đi lên sân khấu lĩnh thưởng, nhìn thấy cậu bắt tay với người trao giải, lắng nghe lời phát biểu của cậu. Trịnh Dụ Chương cảm thấy An Minh Tri ngày càng bay cao, bay xa, từng bước từng bước thoát khỏi vòng tay của hắn.

Trịnh Dụ Chương cùng mọi người vỗ tay chúc mừng cậu sẽ ngày càng gắn bó với nghiệp diễn.

Lúc trước Trịnh Dụ Chương không hiểu tại sao An Minh Tri lại yêu diễn xuất đến vậy, nhưng hiện tại hắn đã hiểu. Nhìn An Minh Tri đứng trên sân khấu vô cùng điềm tĩnh, tự tin tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, gợi cảm mê người. Chỉ vì yêu hắn khiến cậu phải trả giá quá nhiều, vứt bỏ cả ánh hào quang của bản thân.



Buổi lễ trao giải kết thúc rất muộn, sau khi nhận phỏng vấn xong An Minh Tri liền trở về khách sạn mà ban tổ chức đã đặt trước. Cậu không định ở đây lâu cho nên không mang quá nhiều đồ, ngay sáng mai sẽ bay trở về.

Trịnh Dụ Chương đang đứng chờ ở ngoài cửa phòng. 

An Minh Tri có hơi bất ngờ, cậu không nghĩ Trịnh Dụ Chương sẽ tới tận đây tìm cậu: “Tại sao ngài lại đến đây?”

“Tại sao em không nghe điện thoại của tôi?” Đã năm ngày trôi qua rồi, cậu không chịu nhận bất cứ cuộc gọi nào của hắn! Nếu không phải mỗi lần gọi tiếng chuông chờ vẫn vang lên đều đặn, thì hắn đã nghi An Minh Tri cho hắn vào danh sách đen rồi.

Cậu chậm chạp cầm thẻ mở cửa phòng trong tay: “Như tôi đã nói rồi, chúng ta cần phải bình tĩnh một thời gian trước đã.”

“Em không nghe điện thoại, làm sao tôi có thể bình tĩnh được?” Trịnh Dụ Chương nói, “Với cả đây là bình tĩnh của em sao? Không nói câu nào đã bỏ đi mất, để tôi phải chạy đi tìm khắp nơi?!”

Hoạt động gần đây nhất của An Minh Tri chỉ có mỗi buổi lễ trao giải này. Cho dù bây giờ có bị cậu đuổi đi thì hắn cũng không cảm thấy hối hận, thật may mắn khi vừa rồi hắn được tận mắt chứng kiến cảnh An Minh Tri nhận được giải thưởng lớn đầu tiên trong sự nghiệp.

Dù sao thì cuối cùng Trịnh Dụ Chương cũng tìm được cậu, tâm trạng hơi thả lỏng một chút: “Chuyện buổi tối hôm đó đã được điều tra xong rồi, tôi chưa từng chạm vào người khác.” 

An Minh Tri đứng yên tại chỗ, “Ừm.”

“Em không tin tôi sao?” 

Cậu im lặng không nói.

Hai người giằng co giữa hành lang, có rất nhiều người trở về từ buổi lễ trao giải đang đi về phòng. An Minh Tri sợ bị những người khác nhận ra, quay người quét thẻ mở cửa phòng.

Cậu nói với Trịnh Dụ Chương: “Ngài mau về đi.”

Lúc này đã là hừng đông, từng tia nắng dần dần chiếu rọi nơi cửa sổ cuối hành lang.

Trịnh Dụ Chương vẫn đứng ở ngoài cửa, im lặng không đi.

An Minh Tri muốn đóng cửa phòng, lại nghe thấy hắn nói: “Vậy thì ít nhất em hãy gọi điện thoại cho Dương Dương đi, con không tìm thấy em, ngày nào nó cũng khóc.”

Hắn vừa dứt câu, trái tim An Minh Tri như bị ai đó bóp nghẹt, người cậu không nỡ bỏ nhất chính là Trịnh Dư Dương, rõ ràng thằng bé không hề có quan hệ gì với mình nhưng cậu lại không thể dứt bỏ được. Trước khi đi cậu còn ru Trịnh Dư Dương ngủ, kể chuyện cổ tích cho nó nghe.

Trẻ con không hiểu được chuyện của người lớn, nó chỉ biết người anh trai thân nhất với mình không có ở đây.

Nghĩ tới đây, An Minh Tri vô cùng áy náy: “Tôi biết rồi.”

“Vậy em định giải thích với con như thế nào, còn Trinh Trinh?” Trịnh Dụ Chương nói.

An Minh Tri khựng lại suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ lựa lời nói với bọn trẻ.”

Nói xong, cậu đóng cửa phòng, để lại Trịnh Dụ Chương đứng một mình ngoài hành lang.


Chúc các bạn năm mới 2022 hạnh phúc, vạn sự như ý nha:> cảm ơn các bạn đã cầm cự đến tận giây phút này với quả truyện và quả page quá flop của mình ٩( ᐛ)و nhưng mà thoi dzui dẻ là chính hen heheee:>