Sự Cố Lãng Mạn

Chương 53



Edit: Hừa; Beta: Pate.

Địa điểm quay của vai diễn tiếp theo là một khu du lịch mới phát triển, phong cảnh đẹp, không có nhiều khách du lịch, cách núi hơn mười cây số còn có một phim trường, đứng ở lưng chừng núi cũng có thể nhìn thấy. Đoàn phim sẽ đến phim trường này để quay trong nửa tháng tới.

Thời tiết vào đầu tháng Tám vẫn còn rất nóng, dù đang ở trên núi nhưng phải mặc tầng tầng trang phục dày nên rất nóng nực. Quay phim ở ngoài trời tất nhiên sẽ không thoải mái bằng trong nhà, vừa không có máy điều hòa vừa tiêu hao thể lực rất nhiều, An Minh Tri chỉ đành cầm quạt tay phẩy liên tục.

Lần này cậu hóa vai thành một vị cao nhân võ lâm, gần như tất cả các cảnh quay đều treo người trên dây cáp, hơn nữa yêu cầu các động tác diễn phải liền mạch. Có lẽ do đã lâu rồi không diễn thể loại tiên hiệp nên lúc treo trên dây An Minh Tri không thấy thoải mái chút nào, chỉ cần lên cao quá hai mét là bắt đầu choáng váng muốn nôn.

Đây không phải sợ độ cao, cậu chưa từng sợ độ cao.

An Minh Tri chưa bao giờ trải qua cảm giác này, nhưng đối diện trước ống quay thì cậu phải kìm nén khó chịu trong người xuống, cố gắng diễn xong phân cảnh này. Cũng may là nhờ có lớp trang điểm nên sắc mặt của cậu trông không quá nhợt nhạt.

Đợi An Minh Tri diễn xong, Hạng Tuyết chạy qua chỗ cậu, mang theo hai ly trà sữa không biết từ đâu: “Đây nè anh Tiểu An, anh mau nghỉ ngơi một chút đi.”

An Minh Tri uống một ngụm, hỏi cô mua ở đâu. 

Hạng Tuyết tưởng là trà sữa không ngon, cô cúi đầu nói: “Em mua ở dưới chân núi, uống không ngon ạ?”

“Không phải.” An Minh Tri nói, “Chỉ là cái này hơi ngọt, không biết em có cái gì đó… chua chua một chút không?”

“Chua á? Em nhớ anh Tiểu An đâu có thích ăn chua đâu.”

An Minh Tri: “Trời nóng quá, chắc là anh bị say nắng rồi, trong bụng hơi cồn cào nên muốn uống gì đó chua chua.” Nói rồi cậu nghĩ tới nước ô mai, không nhịn được liếm môi một cái. Truyện Tiên Hiệp

Hạng Tuyết vừa nghe xong, thấy không yên lòng: “Hôm nay nóng đến 37 độ lận đấy ạ, hay là em qua chỗ chị Trần lấy cho anh một ít Hoắc Hương Chính Vị* nhé. Điều kiện ở đây không tốt lắm, lỡ như té xỉu thì nguy lắm.”

Cả đoàn đang quay phim ở lưng chừng núi, cách thành phố rất xa, xe cấp cứu không thể đến và họ không thể lái xe lên núi được. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì cũng phải mất ít nhất nửa tiếng.

An Minh Tri nói được, Hạng Tuyết vừa đi vài bước thì cậu gọi lại: “Mua nhiều chút nhé.”

“Em biết rồi anh Tiểu An.”

Lúc quay lại Hạng Tuyết mang theo hai bình nước ô mai và hai bình nước sơn tra, chắc là mới được lấy ra từ tủ lạnh nên nước vẫn còn rất mát. An Minh Tri để cho cô hai bình, còn cậu uống hai bình còn lại, lúc này khó chịu trong người mới vơi đi nhiều chút.

Trong bộ phim này, cậu không phải là nhân vật chính nên không có nhiều đất diễn, ngoại trừ không chịu được nóng thì mấy việc còn lại vẫn bình thường. Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của An Minh Tri, vốn dĩ cảnh quay của cậu sẽ quay vào tầm trưa chiều, nhưng cảnh của hai diễn viên trước đó lại không được ổn lắm, làm đạo diễn phải cắt ngang liên tục, quay mãi đến bốn giờ chiều, thành ra cảnh của An Minh Tri bị kéo dài tới tận chạng vạng mới xong.

Mùa hè ngày dài hơn đêm, năm giờ chiều mà mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng rực rỡ nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời, cái nóng ban ngày bị một cơn gió cuốn đi. Nơi này của bọn họ không có khách du lịch qua lại, An Minh Tri tẩy trang và thay quần áo xong thì muốn đi lên núi giải sầu. Tuy rằng thời gian nghỉ ngơi của cậu dài nhưng mà chẳng có cơ hội đi ra ngoài du lịch đây đó, lỡ như cậu có được vai diễn trong《Tỏa Thanh Thu》thì chắc sẽ phải quay mất hai, ba tháng nữa.

Hạng Tuyết đang do dự không biết có nên đi theo cậu hay không thì An Minh Tri nói cậu chỉ đi một lúc, không quá xa. Bây giờ là đầu tháng Tám, ước chừng khoảng hơn bảy giờ thì trời mới tối hẳn, Hạng Tuyết thấy tâm tình An Minh Tri gần đây không tốt nên cũng không đi theo.

Đường đi lên núi chỉ có duy nhất một đường chính, An Minh Tri không đi đường nhỏ mà ra hẳn đường lớn, sợ chút nữa nhầm đường không về được thì chết dở. Cậu đi một lúc thì thấy một ngôi miếu, khi đến gần thì mới biết đó là miếu cầu duyên, cây cối phía trước ngôi đền được treo lụa đỏ cầu duyên**. An Minh Tri không có mong muốn kết hôn cho nên không vào xem, tiếp tục đi lên con đường bên cạnh. Cậu không đi quá nhanh, cũng không đi bao xa nhưng bỗng nhiên trời tối sầm đi, tiếng lá cây xào xạc trên cao, An Minh Tri lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ, chỉ mới sáu giờ rưỡi.

Nửa đường thì gặp chuyện, thời tiết trên núi rất khó lường, đi dưới ánh nắng được một lúc thì trời lại nổi gió, từng hạt mưa nhanh chóng rơi xuống, xuyên qua từng tầng lá cây, thấm vào quần áo. 

Còn không đợi người ta nhận ra thì tiếng sấm đã vang lên, mưa ngày càng nặng hạt, cả đoàn phim vội vàng thu dọn trở về khách sạn, Hạng Tuyết lấy điện thoại gọi cho An Minh Tri, nhưng không gọi được.

Tín hiệu trên núi rất yếu, điện thoại An Minh Tri không bắt được sóng, gọi không được mà bắt máy cũng không được. Mưa ngày mưa càng lớn, rặng mây đen đặc che đi tia nắng cuối cùng, An Minh Tri đành phải mở đèn pin của điện thoại, tìm đường quay về. Rõ ràng cậu chỉ đi trên con đường chính, nhưng khi quay về thì khung cảnh xung quanh dường như bị thay đổi hoàn toàn, con đường trở nên chật hẹp và lầy lội, uốn lượn khúc chiết từng đoạn, trước mắt chỉ có một màu đen vô tận. 

Giờ này An Minh Tri chỉ mặc một bộ quần áo ngắn tay, cả người đều bị nước mưa xối ướt nhẹp, nhiệt độ trên núi vào buổi tối hạ thấp rất nhanh làm cậu phát run. Lúc đi đường không chú ý đến hòn đá nhỏ dưới chân, may mà cậu kịp níu lấy một nhánh cây nhỏ nếu không thì đã đã trượt té lộn mèo. Đi thêm một lúc nữa, rốt cuộc thì An Minh Tri đã lạc đường. 

Ngay cả ngôi miếu nhỏ mà lúc nãy cậu đã đi qua cũng không tìm thấy nữa. Mất đi một chỗ tránh mưa, sấm sét vẫn đang lấp loé giữa bầu trời, mỗi một tiếng sấm rền đều khiến trái tim An Minh Tri run rẩy. Bùn đất dưới chân cậu bị cuốn trôi đi, những viên đá nhỏ khiến con đường càng thêm trơn trượt. An Minh Tri đi từng bước rất cẩn thận nhưng cũng không dám bước xuống nữa, lỡ không may rơi xuống vách núi thì tiêu mất.

Điện thoại di động vẫn không bắt được sóng, mở đèn pin từ nãy đến giờ tốn rất nhiều pin điện thoại, màn hình hiển thị chỉ còn dưới 20%, mà mưa thì to hơn trước, không có dấu hiệu tạnh. Nước mưa cứ thế chảy dài trên gò má, khiến tầm nhìn của cậu dần mờ đi, càng lúc càng mất phương hướng.

Ngay lúc không liên lạc được với An Minh Tri, Hạng Tuyết đã báo chuyện này với đạo diễn, một vài nhân viên đã đi tìm ở những khu vực lân cận và gọi tên An Minh Tri, nhưng tiếc là không có ai đáp lại cả. Mưa to cộng thêm trời đã về đêm, các nhân viên không thể mạo hiểm đi tìm An Minh Tri ở quá xa, nên đạo diễn đã để cho nhân viên công tác và diễn viên về lại khách sạn nghỉ ngơi trước.

Mãi cho đến khi màn đêm đã bao phủ toàn bộ dãy núi, An Minh Tri vẫn chưa trở lại. Từ nãy đến giờ đã trôi qua bốn mươi phút rồi, cho dù cậu có leo lên tận đỉnh ngọn núi thì cũng đủ thời gian để về tới đây. Hạng Tuyết không chần chừ thêm một giây nào nữa, cô gọi điện thoại cho Trịnh Dụ Chương. 

Cô phải cố gắng hết sức mình thì mới giữ được bình tĩnh, nhưng việc này quá nghiêm trọng, giọng nói của cô vẫn không kìm được run rẩy.

Từ trước đến nay Trịnh Dụ Chương chỉ mới nhận điện thoại của Hạng Tuyết hai lần, lần thứ nhất là An Minh Tri bị té xỉu ở trường quay, lần thứ hai chính là cuộc gọi này, linh cảm không hay khiến mí mắt phải của hắn giật một cái. Hạng Tuyết chỉ chủ động gọi cho hắn khi An Minh Tri xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu có thể thì hắn mong cả đời này sẽ không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ cô.

Trịnh Dụ Chương vừa nhấn chấp nhận cuộc gọi thì  Hạng Tuyết lập tức thuật lại những chuyện vừa xảy ra, thậm chí cô còn không nhớ phải nói một câu chào Trịnh tiên sinh.

Cô nàng gần như là vừa khóc vừa nói: “Anh Tiểu An nói muốn đi lên núi giải sầu nên tôi không đi theo, nhưng không ngờ đột nhiên trời đổ mưa to, bây giờ trời càng ngày càng tối mà anh Tiểu An vẫn chưa trở lại, đã một tiếng rồi tôi không liên lạc được với anh ấy…”

Trịnh Dụ Chương sững sờ mất hai giây, hắn cảm thấy dường như nhịp tim của mình mình vừa hẫng một nhịp.

“Tôi đã gọi điện báo cảnh sát và liên hệ với nhân viên của khu du lịch, nhưng cũng chỉ có vài người, mà ngọn núi này quá lớn…” 

Ngược lại, Trịnh Dụ Chương vô cùng bình tĩnh hỏi cô: “Hai người đang đóng phim ở đâu?”

“Núi Bình Phong ạ.” Là nơi giao nhau của thành phố H và thành phố Lâm Nghi.

Cúp điện thoại, tay Trịnh Dụ Chương vẫn còn đang run rẩy, hắn gọi cho An Minh Tri thì điện thoại cậu đã trong trạng thái tắt máy. 

Ngay sau đó hắn vừa bấm một dãy số điện thoại khác, vừa chạy ra gara để xe: “A lô Trương Đội, tôi là Trịnh Dụ Chương, đã trễ thế này còn gọi cho cậu, tôi muốn nhờ cậu một chuyện…” 

Trương Đội là đội trưởng đội Cảnh sát vũ trang Thành phố, mối quan hệ của hai người rất tốt, Trịnh Dụ Chương đã giúp đỡ anh mấy lần, năm ngoái con gái của anh có thể ra nước ngoài du học cũng là nhờ Trịnh Dụ Chương tìm quan hệ.

“A lô, bác Đặng ạ…”

Sau khi gọi liên tục năm, sáu cuộc điện thoại, Trịnh Dụ Chương tận dụng hết những mối quan hệ có thể sử dụng trong tình huống này của hắn, ở phía bên Hạng Tuyết vẫn chưa có tin tức mới gì, giây nào chưa tìm được An Minh Tri thì hắn vẫn chưa thể thấy yên tâm.

Hạng Tuyết nói đúng, ngọn núi này rất lớn, để có thể tìm được tung tích của một người là chuyện không dễ dàng. Nhưng trời mưa to như vậy, nhiệt độ trên núi đã rất thấp, cho dù An Minh Tri không gặp phải tai nạn thì cũng không thể loại trừ khả năng bị chết cóng. Cậu chỉ mặc mỗi một bộ quần áo ngắn thôi.

Lúc Trịnh Dụ Chương đến được dưới chân núi, cảnh sát cùng với nhân viên công tác đã mặc áo mưa và lần theo những đường An Minh Tri có thể đi. Đoàn phim cũng đã phong tỏa tin tức, không để lộ ra bất kỳ chuyện gì với bên truyền thông. Không bao lâu sau Trương Đội dẫn theo một nhóm người lại đây, còn có cả chó cứu nạn, đối với anh đây là chuyện cực kỳ quan trọng, bởi vì ở trong điện thoại Trịnh Dụ Chương đã nói, người mất tích chính là người yêu của hắn.

Trịnh Dụ Chương cũng nhanh chóng mặc áo mưa cầm đèn pin đi lên núi, Trương Đội ý muốn hắn chờ dưới chân núi, nhưng trong hoàn cảnh này hắn thật sự không thể ngồi yên. Đứng ở góc độ của Trịnh Dụ Chương mà nghĩ, Trương Đội cũng có thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này, đành đưa cho Trịnh Dụ Chương một bộ đàm, gia nhập cùng đội đi tìm người.

Ngay cả khi có rất nhiều người nhưng trong thời tiết tối tăm và khắc nghiệt như vậy, rất khó để tìm thấy được một người. Có thể người bạn đang tìm chỉ cách đó vài mét, nhưng chỉ cần sơ ý một chút cũng sẽ bị bạn vô tình bỏ qua. Cơn mưa to vẫn đang trút xuống, không hề có dấu hiệu nhỏ lại, nước mưa đã ngập đến bắp chân, áo mưa bây giờ cũng chỉ để trang trí, không hề có tác dụng che mưa. Cơn mưa như băng giá liên tục tát vào người, lạnh đến mức phải rùng mình.

Đi hết một vòng không tìm thấy ai, Trịnh Dụ Chương muốn tiếp tục tìm, nhân viên của khu du lịch lại nói: “Tôi không thể tìm nữa đâu! Mưa lớn như vậy rất có thể sẽ xảy ra sạt lở đất đó!”

Trịnh Dụ Chương không để ý đến anh ta, tiếp tục đi lên núi.

An Minh Tri rất thông minh, nếu có thể thì nhất định cậu sẽ tìm một nơi trú mưa. Trịnh Dụ Chương xem bản đồ của khu du lịch, tổng cộng có năm ngôi miếu, ba ngôi trên đỉnh núi và hai ngôi trên đường lên núi, nhưng lúc nãy bọn họ đã đi qua hai ngôi miếu vừa rồi, hơn nữa vào khoảng 5 giờ chiều quản lý sẽ tới khóa cửa miếu, An Minh Tri không thể đi vào trong được.

“Quá nguy hiểm, chúng tôi không đủ sức đi tìm nữa đâu, chờ mưa nhỏ lại đi rồi hẵng tìm tiếp.”

Trịnh Dụ Chương trừng mắt nhìn người vừa nói, cầm đèn pin rồi tự lên núi một mình. Mấy người còn lại hai mắt nhìn nhau, cũng đi lên núi theo hắn, đám nhân viên khu du lịch không thể làm gì đành phải nói cho bọn họ những nơi dễ xảy ra lở đất, để họ biết đường tránh đi.

Đường núi trơn trượt, nhất là những chỗ không có phiến đá, lỡ dẫm phải sẽ dễ trượt chân ngã, Trịnh Dụ Chương nóng lòng bước đi, ống quần tây của hắn đã lấm lem bùn đất, nhưng đến khi chưa tìm được An Minh Tri thì hắn nhất định không cho phép mình dừng lại.

Hắn hối hận vô cùng, tại sao hắn lại chơi trò chiến tranh lạnh với An Minh Tri, tại sao hắn lại ghen với Phong Trì, tại sao hắn lại làm mấy hành động ấu trĩ, tại sao ngày hôm đó hắn không ôm An Minh Tri nhiều hơn vài giây. Hối hận chồng chất vì hắn vẫn còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói rõ ràng với cậu, còn rất nhiều điều chưa kịp nói cho cậu.

“An Minh Tri!” Tiếng hô của hắn rất lớn, nhưng tiếng mưa cùng tiếng sấm đã lấn át hơn phân nửa. 

Cho đến giờ phút này, Trịnh Dụ Chương mới nhận ra mình đang tuyệt vọng như thế nào, hắn ước rằng chỉ cần An Minh Tri có thể trở về, hắn sẽ sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì. Sau đó hắn sẽ không bao giờ giấu diếm cậu bất cứ chuyện gì, sẽ không làm cho cậu tức giận, sẽ không để cho cậu có cơ hội rời khỏi hắn nữa. Không bao giờ.

Thậm chí hắn còn bắt đầu cầu nguyện với thần linh, cầu xin ngài cho hắn một cơ hội nữa.

Hai người bọn hắn vẫn còn nhiều chuyện muốn làm, vẫn còn rất nhiều lời muốn nói.

“An Minh Tri!!”

Nhưng mà An Minh Tri của hắn, giờ đang lưu lạc nơi nào?