Sư Đồ Luyến Biến Thành Nhân Yêu Luyến

Chương 4: Bái kiến Yêu Vương đại nhân



Đại tế ti của yêu giới Đạm ĐàiTích, bản thể là thần thú bạch trạch đại diện cho may mắn, sau khi tu luyện thành người có thể thông thiên địa, hiểu biết vạn vật.

Vì vậy, dù rằng yêu giới hỗn loạn nhưng vẫn có hắn ở Yêu Đô ổn định an ninh từ đầu tới cuối.

Tuyên Ất, bản thể là cẩu yêu, địa vị thấp hèn, huyết thống phức tạp, nhưng dùng sức mạnh bản thân, một mình chém giết rồi thoát ra khỏi Tỏa Yêu cốc, thuận lơi trở thành cánh tay phải của Yêu Vương mới nhậm chức, thống lĩnh trăm ngàn yêu binh trong Yêu Đô, không ai dám trêu vào.

Vì vậy, dù các thế lực khắp nơi rục rịch nhưng đại điển nhậm chức của Yêu Vương vẫn cử hành đúng hạn.

Khi Nguyễn Nhan tỉnh lại, cơ thể đang nằm trên một mảnh hư vô giữa bầu trời.

Mẹ nó…?

Tại sao mỗi lần mở mắt ta đều đổi chỗ thế?

Nhất định là cách thức mở mắt của ta có vấn đề.

“Yêu Vương đại nhân, người không cần làm cái gì cả, chỉ cần đưa bàn tay cao quý của người ra, đặt lên thải thạch trước mắt là được.”

Giọng nói của Đạm ĐàiTích không biết truyền tới từ chỗ nào.

Nguyễn Nhan nhắm mắt giả chết cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Một viên đá sáng lấp lánh đã bay tới trước mắt nàng, nó thậm chí còn chẳng chờ Nguyễn Nhan đưa tay ra mà trực tiếp bay vèo một cái về trước, dùng thế nhanh như chớp, không kịp bịt tai va vào tay nàng, sau đó nàng bị một luồng sáng màu sắc rực rỡ bọc lại.

Đây là đại điển kế vị hoàn toàn tự động sao???

Ta vừa mới tỉnh lại! Ta còn chưa biết một cái gì!

Yêu tộc các ngươi làm vậy là đang bính từ1! Bính từ!

1

Ta không đồng ý!

Chờ đến lúc luồng khí bao quanh Nguyễn Nhan tản đi, sự hỗn độn mông lung trước mắt nàng cũng biến mất, tầm nhìn của nàng cũng dần rõ ràng hơn.

Tiếp theo, nàng liền nhận ra chỗ mình đang nằm rốt cuộc là có hình dạng như thế nào.

Hóa ra, không phải nàng ở giữa hư không mà từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn đứng trên một cái đài tròn rất cao.

Vừa hay, bầu trời màu đen, đất đai cũng xám xịt.

Mà bây giờ…

“Yêu Vương đại nhân thọ ngang trời đất, dữ quang đồng trần2…”

2

“Bái kiến Yêu Vương đại nhân.”

Một tràng những tiếng hô to mang theo hơi thở của man hoang3 kéo tầm nhìn của Nguyễn Nhan lại, nàng cúi đầu nhìn về phía cả một vùng đủ các loai yêu tộc đang quỳ dưới đài tròn, cảm thấy không ngừng chấn động.

3

Cứ vậy là trở thành Yêu Vương rồi sao?

Luồng sáng chói mắt chiếu vào đất đai của yêu tộc, vô số yêu dân đang say sưa chè chén nhìn đất đai khôi phục sức sống, nhìn cành khô trước cửa bắt đầu có lộc non, đến yêu nhân không đến đại điển cũng biết bọn họ đã có Yêu Vương mới!”

Không có gì chứng minh nàng là Yêu Vương mới của yêu tộc tốt hơn việc đại lục của yêu tộc một lần nữa khôi phục linh khí!

Mà Yêu Vương mới của bọn họ lại đứng ngây người tại chỗ, không biết một cái gì.