Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 39



Tôi mở to mắt choàng tỉnh, trước mắt hiện ra một khoảng u ám. Phải nửa phút sau tôi mới rõ tình huống hiện giờ thế nào, tay chân bị trói, mắt bị che, hẳn là bắt cóc rồi.

Tôi không lên tiếng, cố xoay cổ nhưng cũng chỉ phí công. Thứ che mắt tôi lại hẳn là một cái bịt mắt, lấy sức ra chà sát một hồi thì có thể rơi xuống.

Bỗng thình lình có một hơi thở phà vào mặt, vài sợi tóc quét qua mặt tôi. Nơi này rõ ràng yên tĩnh không tiếng động, tôi không biết rằng có người ở đây nên không khỏi cảm thấy sợ hãi, dừng động tác mình lại.

Đối phương không nhúc nhích nhưng vẫn đứng yên, hô hấp đều đều, sợi tóc cọ qua lại khiến da tôi ngứa. Rõ là không nhìn được nhưng tôi cảm giác được ánh mắt đối phương rất tập trung, như thể không có ý làm tôi đau.

Dựa vào khoảng cách giữa hơi thở và sợi tóc, tôi đoán chúng khá dài. Tôi bắt đầu tự trách mình hai ngày trước xem phim thì hâm mộ nam chính, vốn bị bắt cóc khi mở mắt ra thì thấy một em gái xinh đẹp, tuyệt vời làm sao hôm nay trời giáng vận đào hoa, hâm mộ cái con khỉ!

Tôi rối rắm không biết nói sao, cuối cùng mới thử hỏi: "Tôi nhớ là mình không có gây thù với cô gái nào hết?"

"Phụt ——" Người nọ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Anh cảm thấy là cô gái sao?"

Sau khi choáng váng ba giây, tức khắc toàn thân tôi dần thả lỏng, giận dữ hét: "Em bị điên à!"

Tôi còn chẳng thể nghĩ tới việc người bắt cóc mình chính là em trai, là đứa mà đáng lẽ đang ở trong nước học tập thật tốt chuẩn bị được người nhà rèn luyện. Mẹ nó chứ, lúc nãy tôi còn nghĩ mình chết đến nơi rồi, còn đang nghĩ làm cách nào để lại lời trăn trối nữa chứ, nếu chuyện cứ xảy ra mà tôi lại không biết thì chẳng phải quá oan uổng rồi sao. Tôi dí đầu về hướng phát ra tiếng nói, ra lệnh: "Mở trói tay chân anh ra mau, bị em cột cứng ngắc rồi đây này! Anh muốn đứng dậy, cổ khó chịu quá!"

"Không đúng, em đã chú ý rồi." Giọng nó mang chút nghi hoặc, "Vì không muốn làm anh đau em thậm chí còn không để vệ sĩ ra tay …"

"… Em mở ra chút đi." Đúng là không đau, là tôi gạt nó, nhưng vì muốn nó nhanh mở ra nên tôi mới hạ giọng xuống kêu.

Nó không nghe, nói: "Em phải làm một chuyện trước đã."

"Chuyện gì?"

Qua vài giây sau tôi nghe tiếng giấy bị xé rồi rơi xuống trước mặt tôi. Nó nói nhẹ nhàng: "Bức thư này anh viết em không thích, em không thể giữ lời."

"Em!" Tôi kêu lên, trong lòng cảm thấy không ổn, "Em muốn làm gì?!"

Thằng nhóc không trả lời, dường như nó cúi người xuống dùng hai ngón tay vân vê bịt mắt trên mặt, cẩn thận chầm chậm tháo xuống, như là cố gắng không làm tôi đau, thậm chí không làm rối tóc tôi. Ánh sáng dần bao phủ khỏi bóng đêm ngắn ngủi, trước mắt tôi hơi mơ hồ sau dần rõ ràng hơn.

Trong khoảng thời gian dài không gặp, tôi thậm chí còn không biết tóc nó đã dài qua vai một chút, không cột lên mà để rũ bên vai. Mấy năm nay cơ thể nó càng phát triển, đã hoàn toàn trở thành một thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt trắng nõn đường nét tinh xảo, khóe miệng mang ý cười, hương vị ngây thơ phất qua, trong thoáng chốc tôi ngỡ nó vẫn chưa hề thay đổi.

"Em nói rồi, em không từ bỏ, anh hình như không để trong lòng." Em trai nói một cách dịu dàng.

Tôi trừng nó, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Em cũng không nhớ lời anh."

"Em có mà." Nó nghiêng người, gần sát mà nhìn tôi, chớp chớp mắt, "Em biết anh muốn tốt cho em nên mới bắt em không nói ra, nói em biến thái đều chỉ vì bảo vệ em không bị người khác ngáng chân thôi."

Tay chân tôi bị trói, chỉ có miệng là có thể dùng, hô hấp tôi loạn lên mới vừa nói ra hai chữ "Do em... ”, thì nó liền cắt ngang lời tôi: "Giờ em đang dần phát triển, nhanh thôi là có thể thành công, em có chút chờ không được anh à …"

Âm cuối thậm chí còn mang theo ủy khuất.

Tôi không hiểu nó nghĩ gì trong đầu nữa. Tôi hiếm thấy mà muốn đánh nó một trận, sửa cho đúng những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu nó, còn muốn trói nó lại dạy bảo, không dạy nó đến mức nhận sai thì tôi thua. Em trai tôi bắt cóc anh trai, đây là chuyện một người bình thường có thể làm sao"

Giờ đang hè mà tay nó lại lạnh băng, độ ấm trên tay tôi cũng dần rút đi. Tôi hít sâu một hơi, còn chưa mở miệng nó đã giơ tay cởi quần áo tôi.

Sắc mặt tôi chợt biến, "Em làm gì!"

"Em có tìm hiểu rồi, mấy năm này anh cũng nghĩ cho em nên mới không tìm bạn gái." Rồi nó như nhõng nhẽo mà cười, "Em không muốn để anh nhịn, em giúp anh."

Trong nháy mắt tôi như điên lên, không thể khống chế giọng mình nữa: "Em điên rồi sao?!" Tôi hung hăng nện chân lên cái giường đang nằm, hét lớn: "Em biết mình đang làm gì không?! Anh là anh trai em, khốn nạn ——!"

"Em đã từng nói rồi, anh còn hay lấy nó cười nhạo em." Em trai lại gần, liếm một cái lên môi tôi, “Em đồng ý làm cô gái nhỏ của anh, anh quên rồi sao?"