Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 53



Nhà bà thím ở đầu làng, phải đi một đoạn đường nữa mới tới chợ trong làng. Ta và Tinh Trầm đi qua khoảng đất đầy lá vàng và nắng Thu ấm áp. Trái tim nhảy lên cổ họng ban nãy vì bị bà thím hù dọa đã chậm rãi trở xuống bụng, nhưng dần dà, một tâm sự khác lại nảy lên trong lòng ta.

Những lời Bạch Chỉ tiên quân nói trước khi ta hôn mê đã qua hơn nửa tháng, nhưng từng câu từng chữ vẫn khắc ghi rõ ràng trong trí óc. Chỉ cần ngẫm lại một thoáng, là chúng sẽ tràn đầy trái tim, khiến người ta nghẹn họng.

Đúng ra ta hẳn nên nói gì đó với hắn, về nội đan, về sức khỏe, về tiền đồ của hắn, và cả câu nói thờ ơ “không liên quan đến muội” mà hắn từng nói nữa…

Dường như ta đã nợ hắn rất nhiều…

Bình thường mỗi lúc gà bay chó sủa với hắn, nỗi áy náy nghẹn đứ trong lòng ta dường như sẽ phai nhạt đi, nhưng chỉ cần đối diện với hắn mà không ỏ ê một lát, là ta lại đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy mình nên nói gì đó với hắn.

Suốt quãng đường này, ta luôn ấp ủ điều muốn trải lòng với hắn, mỗi lần chuẩn bị nói ra lại thấy lời mình không thỏa đáng lắm, đành phải nuốt xuống tiếp tục vắt hết óc suy nghĩ.

Thật ra lo trước lo sau, điều mà ta muốn nói với hắn chỉ là hai chữ cảm ơn. Cảm ơn hắn đã để ta sống sót tới hôm nay.

Nhưng hai chữ cảm ơn ở trong lòng mình thì nặng ngàn cân, lúc nói ra lại thấy quá nhẹ nhàng, không đủ trân trọng.

Vì thế, khi đi ngang qua một hồ nước nhỏ, thấy một chiếc lá sen nhỏ chưa héo hết giữa những cây sen khô khốc điểm xuyết trên mặt nước, trên lá còn vương một giọt nước trong suốt, bỗng dưng ta muốn tặng hắn giọt nước thần quý báu này. Ta giẫm nhẹ lên sen tàn, hái chiếc lá sen nhỏ ấy, cẩn thận đưa cả lá sen lẫn giọt sương cho hắn như hiến vật quý.

Tinh Trầm chưa từng mở lời với ta miếng nào suốt quãng đường, nhưng trong khoảnh khắc nhận chiếc lá từ tay ta, hắn đột nhiên nhướng mày nhìn ta. Ánh mắt dịu dàng tới nỗi ta không thể tin nổi, ta thấy chút thấu hiểu như không nói hẳn thành lời từ ánh mắt thản nhiên của hắn, tựa như hắn đã thấy hết những chần chừ và bất an của ta trong sáng nay.

Ta lấy hết can đảm hỏi: “Sư huynh… Thần thú của huynh ngày nào còn chưa xuất hiện…  thì ngày đó sẽ không thể quyết định người kế nhiệm cung Tử Vi được sao?”

Tinh Trầm cụp mắt nhìn giọt sương lấp lánh trên lá sen, nói nhẹ tênh như không có chuyện gì: “Cung Tử Vi là của đại ca ta, không liên quan tới ta.”

Ta thấy khó hiểu, “Nhưng Bạch Chỉ tiên quân đã nói…”

Tinh Trầm khinh thường ngắt lời ta: “Bạch Chỉ tiên quân nói quá lời, gì mà thần thú tá mệnh với chả mệnh trời quay về chứ, chỉ là mấy quy tắc cũ xì thôi, không đáng tin đâu.”

Ta chần chờ nói: “Nhưng Bạch Chỉ tiên quân bảo các chư tiên trên Cửu Trùng Thiên đều hết lòng tin tưởng vào quy tắc này. Tuy muội cũng cảm thấy Cảnh Húc sư huynh chín chắn mạnh mẽ, tiên tư vượt trội, là người được chọn hoàn mỹ để làm đế tôn đời tiếp theo. Nhưng nếu phá vỡ quy củ, thì những thần tiên khác có phục được không?”

Tinh Trầm nói: “Đại ca ta đã có chân long quy phục, các gia tộc trên trời vốn chẳng có gì để phải nghi ngờ. Vả lại ta thấy thần thú của tên người chim Tễ Nguyệt kia cũng chả có gì đặc sắc, cùng lắm ta sẽ đi biển núi Ma Vực bắt một con yêu thú về cho đủ số thôi. Có rất nhiều cách để bịt mấy cái mỏ lắm chuyện của đám thần tiên rảnh rỗi kia mà.”

Nghe hắn nói xong, trái tim căng thẳng cả sáng nay của ta lại nới lỏng, nhưng ta vẫn chưa thể thoải mái hẳn. Ta lại hỏi gặng: “Nhưng mà sư huynh ơi, huynh không muốn kế thừa cung Tử Vi sao? Lỡ như… lỡ như thần thú của huynh rất lợi hại, lỡ như mệnh trời vốn là của huynh, vậy thì muội… chẳng phải muội đã làm lỡ dở huynh sao…” . ngôn tình sủng

Tinh Trầm đột nhiên dừng bước chân, nhìn ta thật sâu, nụ cười xấu xa quen thuộc lại hiện lên trên khóe môi: “Muội làm lỡ dở ta, vậy muốn bồi thường ta thế nào đây?”

Ta sửng sốt trước câu hỏi của hắn. Ta chỉ biết lắng lo nghi ngờ, hoảng sợ sống qua ngày, chưa từng nghĩ đến việc có thể bồi thường cho hắn. Có điều phải bồi thường thế nào mới ổn đây?

Ta lập tức nhíu chặt mày, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Hắn bị ta hủy diệt tu vi và linh lực, ta còn có thể cúc cung tận tụy đi theo làm tùy tùng cho hắn sai bảo tùy ý, rồi bồi thường mấy thứ nhỏ nhoi không đáng kể. Nhưng nếu tiền đồ xán lạn của hắn thực sự bị ta phá hỏng, thì dù ta có băm vằn bản thân mang đi bán, cũng chẳng đủ mà đền…

Ta cực kỳ uể oải, ngượng ngùng nói: “Hình… hình như muội… không bồi thường nổi…”

Đương nhiên ta cũng có thể buông cái mạng nhỏ này trả nội đan lại cho hắn, nhưng ta không có tâm đến thế, cũng chẳng lấy đâu ra gan…

Trong mắt một chiếc bình hèn nhát nghĩ ngắn như ta, thà sống vạn năm le lói, còn hơn một thoáng huy hoàng rồi vụt tắt thành tro bụi. Thây kệ lý do tan thành tro bụi có hiên ngang lẫm liệt thế nào, có nhất quyết phải vậy đến đâu, không làm được là không làm được thôi.

Nhưng Tinh Trầm dường như lại tìm thấy niềm vui vô tận từ khuôn mặt ngổn ngang cảm xúc vô cùng phức tạp của ta. Đôi mắt phượng của hắn dần chứa chan ý cười. Có lẽ trông ta buồn cười quá, nên thằng nhãi này đột nhiên nảy sinh lòng tốt, cười như không cười trấn an ta thế này: “Bồi thường được…”

Ta lập tức trợn tròn mắt mừng rỡ nhìn hắn: “Thật thế ạ? Vậy thì tốt quá! Sư huynh muốn muội bồi thường thế nào thì cứ nói ra, xin đừng khách khí làm gì ạ.”

Nụ cười như như mèo vờn chuột, ung dung giữa chốn xô bồ của ông tướng này chợt trở nên hơi gượng gạo, lúng ta lúng túng treo trên khóe môi. Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Không rõ ta đã nói chữ nào mà khiến hắn xấu hổ thế này.

Hắn chợt cụp mắt xuống nhìn một cây cỏ đuôi chó ven đường.

Ta tò mò hỏi gặng: “Sư huynh, huynh nghĩ gì thế? Sao lại đỏ mặt?”

Hắn liếc ta đầy vẻ cao thâm khó đoán, duỗi tay ấn lên đầu ta, quay cái mặt hoang mang bối rối của ta ra phía trước.

“Tập trung đi đường đi…”

Hắn nói vô cùng đứng đắn.

Ta gật đầu, lại biểu đạt sự chân thành với hắn: “Muội sẽ theo sát bên cạnh huynh, nhất định sẽ không ôm nội đan của huynh trốn mất đâu. Huynh muốn muội bồi thường thế nào thì muội sẽ bồi thường thế đấy. Muội nghe huynh hết.”

Hắn lại liếc ta với vẻ cao thâm khó đoán, lờ ta luôn.

Tuy rằng vẫn không thể nói hai chữ cảm ơn thành lời, nhưng lòng ta lại thấy thoải mái hơn nhiều. Ta ôm lòng biết ơn không thốt thành câu này trong l0ng nguc, suốt quãng đường thấy gì cũng muốn hiến cho hắn, như là bị Tiểu Thạch Lựu nhập vào vậy.

Một bụi cúc dại đỏ vàng xanh trắng nở rộ bên đường, ta hái bông tươi nhất cho hắn.

Những hòn cuội trắng ở ven sông tỏa ánh dìu dịu trong nắng sớm, ta tung tăng chạy tới, chọn viên tròn nhất tặng hắn.

Một cây mận kết đầy những quả to mọng màu đỏ tím, ta hái một quả đỏ ánh tím đưa hắn.

Tinh Trầm chần chờ nhìn quả mận trong tay ta một lát, hơi miễn cưỡng nhận lấy.

Ta hồ hởi hỏi: “Huynh không thích sao?”

Khóe môi hắn giần giật, hắn chậm rãi đưa nó tới bên miệng cắn một miếng, ăn vô cùng thận trọng…

Ta lại trông mong hỏi hắn: “Ngon không ạ?”

Hắn nuốt miếng mận xuống hơi khó khăn, những đường nét sắc cạnh đẹp đẽ trên mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng sinh động, đến cả mí mắt lười biếng cũng mở to hơn bình thường. Hắn gật đầu với ta, rồi chậm rãi cắn thêm miếng nữa.

Ta chưa bao giờ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn sinh động như thế, lòng lấy làm phấn khởi lắm, vì thế cũng vui vẻ ra mặt hái một quả cho mình, nhưng lại bị cha nội kia thó mất. Hắn chạy nhanh như bôi dầu dưới lòng bàn chân. Chậc chậc, thằng cha này không bắt nạt ta một lát, là chắc xương cốt toàn thân sẽ ngứa râm ran…

Bữa chiều đúng là món sủi cảo nhân thịt heo và bắp cải. Bà thím lấy lý do dạy chúng ta cách sinh hoạt để bắt ta và Tinh Trầm làm đứa ở đợ. Thấy ta phí sức của chín trâu hai hổ mới cán xong đống vỏ sủi cảo, cái miệng liên thanh của bà thím bèn đổi hướng, không lải nhải chê Tinh Trầm nữa.

Vì thế ta bị rót đầy ta những lời dạy dỗ phải làm vợ hiền thế nào, nên dỗ ngọt dạ dày đàn ông ra sao, phải làm cách gì mới lấy lòng được cánh mày râu. Nếu đứa như ta ở trước mặt cha mẹ chồng, chắc chắn sẽ sớm bị quẳng một tờ thư bỏ vợ, tống cổ về nhà mẹ đẻ. Không thể ỷ chồng mình chiều mình, mà leo lên nóc nhà lật ngói được…

Ta vê tròn bóp dẹp cục bột trong tay, vê tròn rồi lại bóp dẹp, đầu toàn vạch đen dài ngắn khác nhau, lén lút nhướng mày lườm Tinh Trầm.

Bà thím không hiểu rõ nội tình, lải nhải mấy câu rồi thôi. Ông tướng Tinh Trầm thì lại nghe cực kỳ nhập tâm, thi thoảng còn phụ họa mấy câu đổ dầu vào lửa, coi cái mặt như hình chữ 囧 của ta là trò tiêu khiển tối nay cho hắn. Ta càng lén lườm nguýt hắn, hai hàng lông mày xinh xắn của hắn càng nhướng lên tỏ vẻ buồn cười, chỉ thiếu điều viết mấy chữ cái to “vui sướng khi người khác gặp họa” lên mặt.

Sau bữa chiều, bà thím đi nghỉ sớm, ta và Tinh Trầm quay về phòng. Nhã hứng lấy ta làm trò tiêu khiển của thằng nhãi này hiển nhiên vẫn chưa ngừng nghỉ, hắn hất vạt áo qua một bên, chậm rãi ngồi xuống, nhếch mày nháy mắt nghịch ngợm với ta, “Nàng dâu ngốc, còn không mau hầu hạ người đàn ông của nàng đi nghỉ đi.”

Ta đảo mắt khinh thường, ném chăn lên đầu hắn, hắn túm được ngay để lên đùi mình. Một nụ cười xấu xa ngứa đòn lại hiện trên bờ môi, “Không có phép tắc, ban nãy không nghe thấy hả? Không thể ỷ chồng mình chiều mình, mà leo lên nóc nhà lật ngói được.”

Ta túm chiếc gối uyên ương nghịch nước đỏ thẫm trên giường quẳng lên mặt hắn. Nghe nói bà thím đã thêu chiếc gối này lúc mới thành thân.

Tinh Trầm bắt lấy gối nhét ra đằng sau, búng nhẹ ngón tay một cái, tấm rèm trên giường ta lập tức hạ xuống.

Trong thời gian ta ốm, đêm nào cũng thế, cách một tấm mành lụa, ta ngủ trên giường, chỗ hắn “nghỉ ngơi” là ghế.

Suốt nửa tháng ròng, hình như ông tướng này vẫn chưa được ngả lưng nghỉ ngơi lúc nào.

Ta nằm ở trên giường, nhìn dáng người mảnh khảnh của hắn qua tấm rèm lụa, cơn tức đột nhiên xì hết.

Ta hỏi hắn: “Sư huynh, huynh ngồi cả đêm như thế có mệt không?”

Hình như Tinh Trầm đang cười nhẹ, “Chứ không thì sao, muội chia nửa giường cho ta chắc?”

Ý ta vốn là muốn nhắc nhở hắn có thể nằm tạm dưới đất một đêm, vừa bị hắn hỏi thế, ta ngẫm ngợi một lát thấy cũng đúng. Dù sao ta đã lén trèo lên giường hắn không chỉ một lần, chẳng có lý gì mình chiếm trọn giường mềm chăn ấm, rồi để một kẻ vốn bị hao tổn sức khỏe như hắn phải thức đêm không có chỗ nghỉ ngơi.

Ta thoải mái nói: “Được, huynh lên đây đi.”

Mông Tinh Trầm như mọc đinh, hắn bất an vặn vẹo người trên ghế, lát sau mới bỡn cợt nói: “Nói linh tinh gì đó, muội ngoan ngoãn ngủ đi…”

Ta lại bị hắn chặn họng một lúc lâu không nói được gì. Không rõ đêm nay đứa nào mới là kẻ nói năng linh tinh. Ai đấy mở mồm ra là “nàng dâu ngốc” với chả “chồng mình”, đúng là để quan phóng hỏa công khai nhưng không cho phép dân chúng làm gì, ngang ngược hết sức.

Nhưng ngang ngược thì ngang ngược, chuyện mấy nay hắn chăm sóc ta cẩn thận tỉ mỉ cũng là thật.

Đến cả chính ta cũng không nhận ra mình đã buột miệng hỏi một vấn đề không tài nào hiểu nổi, “Sư huynh, muội cảm thấy huynh đối xử khá tốt với muội. Huynh không ghét muội vì đã nuốt nội đan của huynh lại còn không trả ư? Vì sao huynh vẫn săn sóc muội như thế?”

Tinh Trầm lại gượng gạo đổi dáng ngồi, một lúc lâu sau mới hỏi lại: “Muội nói đi?”

Nếu đây biết rồi, thì còn hỏi đằng ấy làm gì?

Hắn thấy ta không nói năng, đợi một lát, đột nhiên hơi ngượng ngùng cất lời: “Còn sao được nữa, đương nhiên là vì nội đan của ta rồi. Nếu muội gặp bất trắc gì, thì nội đan của ta sẽ ra sao đây.”

Thì ra là thế…

Ta sờ bụng mình, hóa ra là nhờ phúc của nội đan…

Chúng ta ở lại nhà bà thím mấy hôm rồi mới lên đường, trước khi đi ta và thím đều rất luyến tiếc nhau. Thím lau nước mắt tiễn chúng ta đến cổng làng, cuối cùng lại tìm đường chết, chúc chúng ta ba năm sinh hai đứa con béo mẫm.

Tinh Trầm nghe xong lời thím nói, gương mặt đẹp lập tức lộ vẻ gượng gạo, nhưng thần kỳ làm sao vẫn không giở chứng.

Ta mặc bộ váy áo mới tinh mà thím vừa may cho mình, cả người đều ấm áp. Ta vẫy tay tạm biệt thím dưới một gốc liễu không biết đã sống bao nhiêu năm ở cổng làng. Đi một đoạn rất xa rồi, ta vẫn ngoái lại nhìn quanh quất, chỉ thấy một bóng dáng béo lùn còn đứng dưới gốc cây, vẫy tay với chúng ta.

Ta quay đầu, nhẹ nhàng hỏi Tinh Trầm: “Sư huynh thật ra cũng thích thím ấy lắm đúng không?”

Tinh Trầm hừ nhẹ một tiếng, làm như rất khinh thường lời ta vừa nói.

Ta ngoái đầu cười trộm, sáng nay trước khi ra ngoài, ta thấy hắn tùy tay ném một viên đan mà Bạch Chỉ tiên quân để lại vào giếng nước trong sân.

Có lẽ trăm mười năm nữa quay lại nơi này, chúng ta vẫn có thể ăn món sủi cảo vỏ mỏng nhân dày của thím ấy…

[HẾT CHƯƠNG 53]