Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 55



Đêm đen tựa mực nước, trăng tròn đỏ như máu treo trên bầu trời xa xăm trống trải. Trên động hồ ly không còn đám mây dày cuồn cuộn như con hung thú bạo ngược, đang tính toán nhấm nháp con mồi mà mình đã chộp được dưới vuốt sắc thế nào nữa.

Ban ngày Tinh Trầm giữ ta lại sau tảng đá lớn, không cho phép ta bước lên nửa bước. Ta khóc mệt thì ngồi tựa vào tảng đá, khóc một lát lại lườm hắn như có thù hận thâm sâu với hắn. Khóc chán chê ta cũng dần bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt hắn làm vậy chắc hẳn là có cái lý riêng.

Ít nhất vào lúc này, cuối cùng chúng ta đã chờ được cơ hội để lẻn vào thôn trang nhà Tiểu Thất, xem thử có thể làm gì giúp họ không.

Đoàn thiên binh của Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đã vây chặt thôn trang nhà Tiểu Thất, hơn nữa hình như còn tạo một thêm một lớp kết giới cực kỳ lợi hại. Tinh Trầm và ta cân nhắc rất lâu, đổi hết cách này đến cách khác. Cuối cùng hắn phải dùng đến một loại quyết hoá gió cực kỳ phức tạp, biến chúng ta thành hai luồng gió nhẹ thoang thoảng, thì mới suýt soát vượt qua được kết giới này.

Khắp nơi đông đúc chật chội tới mức gần như không còn chỗ đặt chân, đâu đâu cũng là người dân trong tộc động hồ ly. Nam nữ già trẻ đều bị trói chặt tay chân, ném ở trong sân. Điều khiến người ta không nỡ nhìn thẳng chính là những thi thể tứ tung ngang dọc bên cạnh họ. Người sống tựa vào xác chết sứt sẹo không còn nguyên vẹn của cha mẹ người thân, hoặc gào khóc hoặc nức nở…

Hai chúng ta che đậy bản thân thành cơn gió, đi tới cánh cửa từ đường mà Lục Tầm quyết không mở ra. Ta nhẹ nhàng đẩy cửa, nhờ phép hoá gió che mắt của Tinh Trầm, động tác này chỉ như một cơn gió thoảng làm cửa hé ra một khe hẹp.

Không ngờ hai cánh cửa gỗ mun này chỉ khép hờ, người bên trong có vẻ cũng không phòng bị kẻ xâm nhập. Ban đầu ta hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, đám thiên thần ngoài kia có ngăn mấy cũng chẳng ngăn nổi, hà tất che chắn làm chi cho thừa thãi? Chắc hẳn cha của Tiểu Thất cũng nghĩ vậy.

Chúng ta bay vào trong cánh cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa không để lại chút dấu vết nào. Tinh Trầm tiện thể thêm một bùa cấm lên cánh cửa.

Thứ đập vào mắt ta là ánh sáng lộng lẫy từ những cây đuốc khổng lồ khắp sảnh, khiến sảnh đường rộng lớn sáng như ban ngày.

Trên bàn thờ cao rộng vài trượng, là những bài vị tổ tiên các đời của động hồ ly được bày san sát với nhau. Ngay chính giữa đông đảo bài vị, là cây đèn hoa sen bằng đồng đỏ khổng lồ. Một pho thượng tiên nữ bằng vàng sinh động như thật được đặt trước cây đèn. Ta chỉ mới liếc một cái mà lòng đã run lên. Ta cảm thấy khuôn mặt của tiên nữ này trông rất quen, như đã từng thấy ở đâu vậy.

Có hai người quỳ dưới bàn thờ, một người trong đó nghe thấy tiếng cửa phòng khép mở, đột nhiên quay đầu.

Ta hiện hình từ trong gió, rảo bước thật nhanh về phía Tiểu Thất đang quỳ dưới đất.

Cậu ta đứng bật dậy, lùi một bước nhỏ về sau, rồi lại bước lên trước một bước, do dự như thể tưởng ta là ma quỷ hiện hồn giữa đêm.

“Tiểu Thất…”

Mũi ta cay cay, lại suýt bật khóc.

Tiểu Thất chần chờ nhìn ta, tận tới lúc ta đến trước mặt cậu ta, cậu ta mới ngập ngừng cất tiếng gọi: “Phinh Phinh?”

Ta gật đầu, nhìn gương mặt hốc hác của Tiểu Thất, lòng không khỏi đau xót, nhất thời không biết nên nói gì với cậu ta.

Ta không đành lòng nhìn ánh mắt vừa xa lạ vừa sợ sệt của cậu ta nữa, vội cúi đầu thì thầm với người đang nhắm mắt quỳ dưới đất không nói năng gì: “Lục động chủ…”

Lục Tầm chậm rãi mở mắt ra, nhìn ta và Tinh Trầm, rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ nói nhẹ tênh: “Các người quay lại làm gì?”

Ta đáp đúng sự thật: “Tôi và sư huynh đi vội quá, để lại thẻ ngọc của đệ tử Lưu Ba ở đây, hôm nay mới nhớ ra…”

Lục Tầm từ tốn nói: “Lão Thất, thẻ ngọc của tiên tử ở chỗ con à?”

Tiểu Thất ngập ngừng gật đầu.

Lục Tầm nhẹ nhàng bảo: “Con nói chỗ để thẻ ngọc cho tiên tử đi.”

Ông nói xong thì lại mở mắt ra, quay đầu nhìn ta: “Hiện giờ hành động không tiện, phải phiền tiên tử tự đi lấy vậy.”

Ta vội thưa: “Động chủ khách khí rồi.”

Lục Tầm liếc mắt nhìn Tiểu Thất, nói tiếp với ta: “Con ta hư đốn, còn dám mê hoặc ép tiên tử bái đường thành thân, tất cả là do tại hạ không dạy được con. Ngày ấy tiên tử đi vội vàng, sau khi biết chuyện, dù tiểu tiên hối hận vô cùng nhưng lại không có duyên nói lời tạ tội tận mặt với tiên tử. Không ngờ trước lúc lâm chung còn có thể thực hiện nguyện vọng này.”

Ông quay đầu gọi: “Lão Thất, lại đây.”

Tiểu Thất chậm rãi bước mấy bước lại gần, bấy giờ ta mới phát hiện hình như cậu ta hơi tập tễnh, vì thế buột miệng thốt ra: “Tiểu Thất, chân đệ làm sao thế này?”

Tiểu Thất sợ sệt liếc ta, lúng ta lúng túng đáp: “Không, không có gì ạ…”

Lục Tầm nói: “Là bị nhà phạt. Tiểu tiên không không cho nó chữa bằng linh dược, nên khỏi hơi chậm.”

Ông thờ ơ bảo Tiểu Thất: “Còn không mau xin lỗi tiên tử đi.”

Tiểu Thất cụp mắt, tránh ánh mắt ta, lúng túng nói: “Phinh Phinh, tất cả là lỗi tại đệ. Lúc biết tin tỷ sắp đi với sư huynh, đệ nhất thời bị ma ám hồn…”

Nếu phải dịp bình thường, chắc chắn ta sẽ lắng nghe lời này cẩn thận. Nhưng bây giờ là lúc nào kia chứ, ta cứ nghe một chữ, là lại cảm thấy như tim mình bị cậu ta bóp nghẹt một lần. Ta chưa đợi cậu ta nói xong đã vội vàng bảo: “Tiểu Thất, ta không giận… Ta vốn không giận đệ lắm đâu… Đệ với Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo đều đối xử rất tốt với ta…”

Nhắc tới hai cô nhóc tiểu yêu, sống mũi ta lại cay xè.

Tiểu Thất rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía ta, như thể cuối cùng cũng bình thường trở lại. Nhưng đoạn cuối của ánh mắt nhẹ nhõm của cậu ta, không phải là ánh sáng cuối đường hầm, mà là đã cùng đường tuyệt vọng.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, mà cậu ta như đã bị lột da róc xương, bóc hết lớp vỏ phong lưu phóng khoáng ngông cuồng thiếu niên ngày trước. Cậu ta không còn là người từng đưa ta đi bài bạc uống rượu, chuyện trò vui vẻ, nháy mắt với ta trên con đường nhuộm đầy lá đỏ lá vàng nữa, không còn là thiếu niên không biết vị sầu khổ bao giờ…

Cậu ta móc một thứ ra từ ngực áo, đưa cho ta. Ta nhận lấy rồi nhìn, đó là thẻ ngọc có khắc tên ta.

“May mà đệ luôn mang theo người…”

Cậu ta cười nhạt nói.

Mũi ta lại cay xè, đột nhiên duỗi tay tính chạm vào cậu ta, như thể chỉ cần ve vuốt là cậu ta sẽ không đau nữa. Một cánh tay chợt vươn ra từ đằng sau, xách cổ áo ta lên kéo ta ra xa mấy tấc.

Tinh Trầm đột nhiên cất tiếng: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì, không biết Lục động chủ có tiện nói với ta chăng?”

Lục Tầm đáp nhẹ tênh: “Bên ngoài mây đen vần vũ, có lẽ tai họa ngập đầu sắp giáng xuống. Hai vị khách quý vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, để tránh người vô tội bị liên lụy.”

Tinh Trầm lắc đầu: “Sư muội nhận được sự săn sóc của động hồ ly, cũng nảy sinh lòng vấn vương với chốn này. Nếu hôm nay bỏ mặc nơi đây mà đi, thì ngày sau cũng khó mà yên lòng nổi. Nếu động chủ có tiện nói hết ngọn nguồn kiếp nạn này của động hồ ly, không biết chừng ta và sư muội có thể dành ra chút sức lực non nớt, cũng không uổng công quen biết nhau.”

Lục Tầm ngẩng đầu liếc nhìn Tinh Trầm, “Tiểu thần tiên, một số việc nếu biết là sẽ rước lửa vào thân, cậu thật sự không sợ chính mình bị liên lụy sao?”

Tinh Trầm trả lời: “Thẻ ngọc có liên thông với tâm tính đệ tử Lưu Ba, nó đã trời xui đất khiến dẫn chúng ta quay lại đây, thì cuộc gặp cỡ tình cờ này có lẽ là số trời. Có một số việc, không thấy thì tất nhiên không dây mơ với ta, nhưng đã thấy ắt phải rễ má với mình.”

Lục Tầm lẳng lặng nhìn Tinh Trầm, một nụ cười thê lương dần hiện lên trên gương mặt già nua tiều tụy, “Ắt phải rễ má, hay lắm, không ngờ cậu còn trẻ, mà lại có khí khái hào hùng như thế.”

Tinh Trầm nói: “Xin mời động chủ kể ra.”

Lục Tầm gian nan đứng dậy, Tiểu Thất vội cung kính qua đỡ cha mình.

Ánh mắt Lục Tầm dừng lại trên bức tượng tiên nữ bằng vàng đặt giữa đông đảo bài vị, chậm rãi mở miệng nói: “Không biết thằng con hư đốn nhà ta đã từng nhắc tới ngọn nguồn của động hồ ly tại núi Không Tang với tiên tử chưa?”

Ta gật đầu, “Năm đó tổ tiên của động hồ ly được một vị tiên tử trên Cửu Trùng Thiên cứu giúp, kết thành tiên duyên sâu đậm, nên mới có động hồ ly hôm nay.”

Lục Tầm gật đầu: “Con cháu đời sau của động hồ ly không dám quên ơn cứu trợ năm đó của tiên tử. Chúng ta đúc tượng vàng, vẽ tranh bà, ngày ngày dâng hương cầu khấn, mong có ngày được thấy dung nhan thật của tiên tử.”

Chuyện này Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo từng vô cùng hãnh diện kể cho ta nghe rồi.

“Vị tiên tử nọ xuất hiện tại động hồ ly, lúc rời đi thì mang theo đứa con trai thứ sáu của lão phu, tên thằng bé là Lục Bạch. Từ nhỏ nó đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiên tử cảm thấy mình cũng có duyên với nó, nên đã mang nó lên Cửu Trùng Thiên nuôi dưỡng bên cạnh.”

Ta gật đầu, phần này ta cũng biết rồi.

“Sau khi Lão Lục rời khỏi núi Không Tang, nó luôn ở trên Cửu Trùng Thiên, chưa từng về động hồ ly lần nào. Mãi đến nhiều năm trước, nó đột nhiên hoảng hốt trở về, hỏi ta cách phá giải một loại ác chú. Ác chú nọ độc địa tàn nhẫn vô cùng, tuy lão phu sống đến tuổi này, tự cho là mình đã nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ quái thai trong thiên hạ, nhưng nghe nó kể xong, ta cũng không khỏi thấy run sợ trong lòng.”

Ta đột nhiên nghĩ đến con quái vật mà ngày ấy mình và Tiểu Thất vô tình đụng phải lúc trốn trong phòng, buột miệng thốt lên: “Chính là thứ mà hôm ấy chúng tôi đã nhìn thấy…”

Lục Tầm gật đầu, “Kẻ hai người nhìn thấy hôm đó không phải quái vật nào cả, mà là một người phụ nữ còn sống bị chém mất tay chân và mắt mũi miệng tai. Bà ấy bị tàn phá thành tướng mạo đó, sở dĩ vẫn còn giữ được hơi tàn, là vì bị người ta hạ một lời nguyền rủa cực kỳ độc ác, khiến bà ấy muốn sống không được muốn chết chẳng xong. Ác chú kia sẽ khiến những vết thương trên người bà ấy vĩnh viễn không thể khép lại, máu mủ giòi bọ ngày ngày bám vào. Bà ấy không tay không chân không miệng không mắt, mỗi ngày phải chịu nỗi khổ bị muôn vàn kiến bọ cắn xé nhưng lại không thể nói ra. Lão Lục thấy bà ấy người không ra người ma không ra ma khốn khổ khôn cùng, muốn giúp bà ấy được chết để giải thoát. Nhưng nó lại phát hiện bà ấy đã trở thành tấm thân bất tử vì ác chú. Đao chém rìu đục đều sẽ phục hồi như cũ ngay lập tức, nhưng nỗi đau từ đao chém rìu đục lại gia tăng trăm ngàn lần trên thân thể bị cắt xẻ không còn toàn vẹn của bà ấy. Vậy nên bà ấy sẽ đau đớn như da thịt bị nứt toác…”

Ta hoảng sợ nói: “Ai lại nghĩ ra lời nguyền rủa ác độc thế chứ!”

Lục Tầm tiếp: “Lần đó Tiểu Lục trở về, chỉ muốn hỏi ta có cách gì phá giải được lời nguyền rủa ác độc như thế không. Tuy ta đã nhận ra nó mất hồn mất vía sợ sệt hoang mang, cũng nhiều lần đặt câu hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ đầu chí cuối nó vẫn quyết ngậm miệng không tiết lộ bất cứ điều gì. Mãi đến lúc đi, nó cũng không chịu nói cho ta biết người thi chú và người chịu chú là ai. Giờ nghĩ lại, chắc hẳn nó không muốn động hồ ly bị cuốn vào cơn lốc xoáy sâu thẳm này.”

Trong lòng ta đã dần có suy đoán, nhưng lại không dám l0 mãng hấp tấp nói ra…

Lục Tầm kể: “Cuối cùng với học vấn cả đời của mình, ta vẫn không thể tìm ra biện pháp hoá giải trực tiếp ác chú này. Sau rốt ta chỉ cho Lão Lục hai cách, một là lấy mạng kẻ thi chú, có lẽ chú ngữ sẽ được phá giải nhờ đó. Cách kia khá vô ích, đó là nếu một ngày nào đó thượng thần Phong Lăng bị đè dưới đá Côn Luân có thể hiện thế lần nữa, có lẽ con ta có thể đến hỏi ngài ấy. Dù gì thần lực của ngài ấy cũng chẳng khác gì tạo hoá, trên đời không có bài toán khó nào ngài ấy không giải được.

“Cách thứ hai đó ta vốn chỉ cười khổ nói vậy thôi, thật ra ta chỉ muốn nói với nó rằng, với loại ác chú này, ngoại trừ gi3t ch3t kẻ thi chú, thì không còn cách hoá giải nào khác. Nào ngờ Lão Lục lại cho là thật…”

Hóa ra tên của sư tổ là thượng thần Phong Lăng, không ngờ việc này còn có liên quan đến sư tổ…

Ta không nhịn được phải nói xen vào: “Cậu ta đến đá Côn Luân tìm thượng thần Phong Lăng ư?”

Lục Tầm cười khổ: “Đá Côn Luân đâu phải là nơi một con yêu tinh cáo nho nhỏ có thể tiếp cận. Nhưng đứa con này của ta quả thực không biết trời cao đất dày, l0 mãng hấp tấp xông vào một lần, suýt bị cuồng phong uốn lượn ở phạm vi trăm dặm quanh tảng đá quét cho tan thành tro bụi. Sau này nó mang thân thể đầy thương tích về động hồ ly một lần, hỏi ta có cách nào truyền tin kín tới vị thượng thần ở dưới đá Côn Luân không.”

Ta lẩm bẩm: “Cậu ta quả thực tận tâm tận lực với người phụ nữ bị nguyền rủa ấy…”

Lục Tầm ảm đạm nói: “Lúc ấy ta tức nó vì không chịu kể thật với mình, nên đã mỉa mai nói mát nó rất nhiều. Thấy nó tra tấn bản thân thành bộ dạng hốc hác người không ra người ma chẳng ra ma vì ai không rõ, ta nhất thời chán nản, lạnh lùng châm chọc nó rằng kẻ bị đá Côn Luân ép xuống chính là một vị thượng thần, vậy mà nó còn không quản sống chết xông vào. Thà nó ngày ngày thắp hương dập đầu với vị thượng thần kia, ngài hưởng ơn cung phụng của nó, năm rộng tháng dài có lẽ còn có thể nghe thấy lời cầu xin của nó.”

Lục Tầm khó nén nổi vẻ hối hận khôn cùng trên nét mặt, “Nếu khi đó ta biết cái thai phàm máu thịt bê bết mà nó đang bảo vệ là ai, thì làm sao ta lại nặng lời với nó như vậy…”

Tinh Trầm nhìn tượng vàng của tiên tử trên bàn thờ, hỏi: “Người mà cậu ta bảo vệ, chính là vị tiên tử này ư?”

Lục Tầm chậm rãi nhắm mắt lại, gật đầu.

Tuy ta đã đoán được một ít, nhưng vẫn thầm thấy kinh hãi, “Ai, ai mà lại ra lời nguyền rủa ác độc như thế với tiên tử?”

Lục Tầm nhẹ nhàng kể lại: “Từ sau lần ta nói mát Lão Lục như thế, rất nhiều năm sau không còn gặp lại nó nữa. Mãi tới nửa tháng trước ta đến Nam Hải tham gia tiệc đầy tháng thằng cháu của một người bạn cũ, trên đường về, liếc mắt qua một đám lưu dân là nhận ra Lão Lục ngay. Nó đang giả vờ làm một kẻ ăn mày, khiêng một cái bao tải thối hoắc trên vai.

“Khi đó ta giận sôi máu, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã áp tải nó về động hồ ly. Tình hình gặp nhau hôm ấy, chắc hẳn tiên tử đã thấy rồi.”

Ta gật đầu, hôm đó ta với Tiểu Thất ra ngoài chơi suốt cả ngày, lúc về Tiểu Thất sợ cha trách phạt, nên đưa ta trèo tường vào từ đằng sau một tiểu viện vắng lặng. Không biết chó ngáp phải ruồi thế nào, chúng ta lại thấy Tiểu Lục về nhà, cũng trời xui đất làm sao gặp phải tiên tử người không ra người ma không ra ma kia.

Sau chuyện này thì ta không rõ nữa. Ông ấy kể nhiều như thế, nhưng vẫn chưa nói rõ rốt cuộc vị tiên tử kia có thù sâu oán nặng với ai, mà lại bị sát hại tàn nhẫn như thế.

Ta hoang mang hỏi: “Rốt cuộc người đã hại tiên tử là ai ạ?”

Lục Tầm than nhẹ: “Người đó tôn quý tới độ không nói ra được…”

Sắc mặt Tinh Trầm đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn, hắn ngẫm ngợi nói: “Ngưỡng Sơn Tiên Tôn có quyền cao chức trọng trên Cửu Trùng Thiên, chỉ vì một người mà phải dùng dao mổ trâu giết gà…”

Lục Tầm hơi kinh ngạc nhìn Tinh Trầm: “Tiểu thần tiên, cậu cũng có chút kiến thức đấy…”

Mặt Tinh Trầm ra chiều vô cùng phức tạp, hắn khẽ nhíu mày không nói gì.

Lục Tầm nhẹ nhàng bảo: “Kẻ biến tiên tử thành tướng mạo này, là người phụ nữ đứng trên hết thảy chư tiên ở Cửu Trùng Thiên, thiên hậu cai quản cung Tử Vi.”

Ta quay ngoắt về phía Tinh Trầm, chỉ thấy gương mặt vốn đã không có mấy màu máu của hắn càng tái nhợt hơn.

Hắn ngước mắt lên hỏi, mặt không có biểu cảm gì: “Lục động chủ có biết tên của vị tiên tử kia không?”

[HẾT CHƯƠNG 55]