Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 57



Ta và Tinh Trầm chậm rãi đi đến chỗ ánh nến lay động ở đáy hang núi, quả nhiên thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú ngồi xếp bằng dưới đất. Một chiếc đèn dầu đặt trên cái bàn bên trái cậu ta, mấy chiếc gối bên tay phải tạo thành một cái ghế mềm, con quái vật mà ngày ấy ta và Tiểu Thất vô ý gặp phải đang được đặt trong đó.

Dù hiện tại ta đã biết bà ấy từng là một tiên nữ xinh đẹp có một không hai kim cổ, nhưng dẫu có biết tên bà là Uyển Duyệt, dù đã từng tận mắt nhìn thấy bà trong hồi ức của Tinh Trầm, nhưng vào giờ phút này, khi ánh mắt ta lại chạm vào thân hình tàn tạ thảm không nỡ nhìn của bà, hai chữ “quái vật” vẫn bật ra trong đầu ta.

Thiếu niên ngồi dưới đất chắc hẳn là Lục Bạch. Đêm hôm ấy cậu ta áo quần tả tơi đầu tóc rối bù, ta hoàn toàn không biết cậu ta trông thế nào, giờ liếc mắt nhìn thì mới phát hiện những đường nét khuôn mặt cậu ta cũng nhang nhác Tiểu Thất.

Nghĩ đến Tiểu Thất, trái tim ta lại siết lại.

Lục Bạch ngẩng đầu thấy hai chúng ta đi vào hang đá, nhưng cậu ta chẳng hề hoảng loạn chút nào, thậm chí còn quên cả cử động. Dường như cậu ta luôn nhìn về hướng cửa hang, chờ đợi kẻ khác đến trong màn đêm dần buông xuống.

Người thân, hoặc là người sẽ kết thúc tính mạng cậu ta.

Khi bóng dáng ta và Tinh Trầm hoàn toàn xuất hiện trong quầng sáng tù mù của chiếc đèn dầu, thoáng kinh ngạc rốt cuộc cũng xuất hiện trên gương mặt bình tĩnh của cậu ta. Cậu ta bất giác đứng dậy, chần chờ đến gần chúng ta một bước.

Ánh mắt cậu ta hướng về mặt Tinh Trầm đầu tiên. Cậu ta nhìn Tinh Trầm chằm chằm một lúc lâu, vẻ khó tin trong mắt mỗi lúc một đậm đặc hơn, “Sao lại là ngài? Tam… Tam điện hạ…”

Tinh Trầm gật đầu với cậu ta: “Tiểu Bạch…”

Ánh mắt Lục Bạch đột nhiên dịu lại, một đôi tai xù như chợt xuất hiện trên đầu cậu ta từ tinh không. Nếu Tinh Trầm nâng tay lên, có lẽ cậu ta sẽ xích lại gần cọ đầu vào lòng bàn tay Tinh Trầm.

Ta đứng cạnh nhìn trân trối, hóa ra họ lại thân quen với nhau như thế.

Tinh Trầm nhìn lướt qua cục thịt nát nằm trên đệm, ánh mắt xưa nay không nhuốm nước lửa cũng không khỏi để lộ chút kinh sợ, hắn chần chờ hỏi: “Bà ấy… đúng là Uyển nương nương thật ư?”

Lục Bạch gật đầu, bình tĩnh che phía trước cục thịt nát.

Tinh Trầm tất nhiên cũng thấy động tác nhỏ của Lục Bạch, thoáng thương tiếc hiện lên trong mắt hắn, hắn trầm giọng hỏi: “Bấy nhiêu năm qua, vì sao không nói cho ta?”

Lục Bạch cúi đầu, ấp a ấp úng đáp: “Ngài có biết ai đã ban tặng dáng vẻ này cho bà ấy không?”

Tinh Trầm nhất thời không mở miệng được.

Lục Bạch cười khổ mà rằng: “Tuy tôi và ngài thân nhau từ nhỏ, cũng biết ngài chắc chắn sẽ không hại tôi. Nhưng kẻ ấy là mẫu hậu của ngài, nếu ngài biết việc này, liệu ngài có giúp tôi không?”

Tinh Trầm nhắm mắt lại, dường như đang nín nhịn một nỗi khổ sở lớn lao lắm. Hắn hạ giọng nói: “Rời khỏi nơi này đã rồi nói sau.”

Lục Bạch chần chờ: “Còn… Còn đi ra ngoài được sao?”

Tinh Trầm hỏi: “Sao, vậy ra cậu muốn bị chôn chung với bà ấy ở đây à?”

Lục Bạch cười khổ: “Nếu lửa thiên lôi có thể thiêu rụi bà ấy thành tro bụi, thì cũng là một cách để giải thoát bà ấy, tôi hầu ngay cạnh bà ấy là được.”

Tinh Trầm cười khẩy: “Nếu bà ấy không thể chết, còn cậu lại hoá thành tro thì sao? Để bà ấy chờ Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đào ba thước đất lôi bà ấy ra, rồi giao cho mẫu hậu ta ư?”

Lục Bạch không nói gì, chỉ đọ mắt với Tinh Trầm một lát. Vẻ quật cường cứng cỏi trên nét mặt cậu ta dần sụp đổ, tiếng nghẹn ngào kìm nén phát ra từ họng cậu ta. Sau đó cậu ta gục đầu lên vai Tinh Trầm, gào khóc nức nở.

“Tôi… Tôi cùng đường rồi…”

Tinh Trầm giơ tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cậu ta, dịu giọng nói: “Ra ngoài rồi nói sau…”

Hắn vừa dứt lời, tiếng sấm ầm ầm bỗng vang lên bên ngoài. Hang động rung lắc, cát đá rơi rào rào. Lục Bạch bất giác run khe khẽ.

Tinh Trầm đẩy cậu ta một cái: “Mau!”

Lục Bạch quẹt nước mắt đi, vừa gắng ép cơn nghẹn ngào trong cổ họng xuống, vừa khom lưng cẩn thận bỏ cục thịt nát trên đệm mềm vào trong túi. Cậu ta ôm túi vào lòng, lúc đứng dậy nước mắt đã như mưa, “Cha tôi…”

Tinh Trầm chỉ nói một câu, “Đi thôi…”

Lục Bạch nghẹn ngào tới nỗi toàn thân đều đang run nhè nhẹ, lại càng ôm chặt thứ be bét máu me kia vào lòng. Tiếng sấm ngoài hang núi vang lên từng chặp. Một tay Tinh Trầm túm Lục Bạch, tay kia nắm tay ta, nhẹ nhàng dặn dò: “Nín thở…”

Ta vội ngừng thở, nghe hắn lẩm bẩm đọc gì đó, chỉ cảm thấy người đột nhiên nhẹ như không, tựa hoá nhập vào luồng gió xoáy xung quanh. Ngoài bàn tay trái được hắn nắm thật chặt, ta còn có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp của hắn. Ngũ cảm lục thức còn lại đều hoá thành một cơn gió nhẹ, hăng hái xuyên qua hang núi đen ngòm, xâm nhập vào bầu trời đêm mưa sa gió giật bên ngoài, cưỡi gió mưa vượt qua muôn ngàn tia sét trên đỉnh đầu. Không biết bao nhiêu đợt sấm sét khiến lá gan người ta muốn nứt toạc đã qua, ta gần như có cảm tưởng mình sẽ phải làm một cơn gió hốt hoảng hoang mang mãi mãi, cho đến khi nào cơn mưa tầm tã khắp trời này hoá thành hư không…

Lại một tia chớp nữa đánh xuống đầu. Ta hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, sau khi cảm giác được một cơn đau như nhộng phá kén thành bướm, hai chân đột nhiên chạm vào mặt nền cứng.

Đầu ta váng vất như con quay bị giật một lúc lâu. Lúc hai chân chạm đất, mắt ta vẫn còn quay cuồng. Ta lảo đảo đổ ập người xuống đất, được một bàn tay nhẹ nhàng ôm đến bên cạnh.

Lục Bạch ở đàng kia đã quỳ rạp dưới đất, thấy một quả cầu lửa lớn đột nhiên nhá lên từ sâu thẳm tầng mây dày, cậu ta bất chợt gào khóc.

Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời đêm, rồi đổ ập xuống thung núi. Sau một thoáng đất rung núi chuyển, tiếng sấm khổng lồ gần như làm bục tai ta. Biển lửa hừng hực chợt bùng lên trước mắt. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ thế giới chỉ còn ngọn lửa dữ tợn rít gào.

Ta và Lục Bạch khóc đinh tai nhức óc trong màn mưa tầm tã. Tinh Trầm xách mỗi đứa một bên, quyết đoán kéo chúng ta đi. Ta ngoái đầu nhìn thung lũng lửa li3m tận trời đằng sau, tựa như đang chìm trong cơn ác mộng.

Hồi còn rảnh rỗi đọc sách truyện trên đỉnh Thần Chung, gặp phải những đoạn nào không muốn đọc, ta luôn lật nhanh qua mấy trang sau, không đọc nữa là được.

Ngẫm lại khoảng thời gian lâng lâng ấy, ta không khỏi thấy buồn thương tiếc nuối. Tự dưng lại phải cảm thán năm tháng trên núi như nước chảy, rảnh rỗi đến nỗi mọc cả lông, chẳng có gì thú vị.

Nhưng vận mệnh là một thứ chết tiệt. Nếu biết nửa khuôn mặt mà nó ẩn giấu là gì, làm sao ta còn dám kéo lớp che đậy của nó ra, vội vàng muốn xem cho tỏ…

Mưa rền gió dữ tàn sát bừa bãi ngoài trăm dặm, nhưng vẫn không thể khiến ánh lửa tận trời trên núi Không Tang nhạt nhoà đi. Nhìn từ hang núi nơi chúng ta ẩn núp, nửa bầu trời đêm đều bị nhuộm một màu đỏ sậm quái dị.

Cách màn mưa, ta ngơ ngác nhìn bầu trời như bị đun nấu bên ngoài, vẫn không thể tin rằng Tiểu Thất, và cả hai đứa tiểu yêu ngoan ngoãn lanh lợi kia đã không còn nữa.

Lục Bạch đã thôi khóc, cậu ta ôm cục thịt nát trong túi, ngồi yên như một cái xác không hồn.

Ta đột nhiên cảm thấy cái chết dường như còn đáng sợ hơn với người còn sống.

Tinh Trầm yên lặng ngồi bên cạnh Lục Bạch một lát, như thể muốn an ủi cậu ta mấy câu, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

Mãi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ban nãy ta đã gặp cha cậu, và cả Lục Thanh em cậu nữa, họ không sợ… cũng không hối hận…”

Lục Bạch ngước mắt nhìn Tinh Trầm, mắt vẫn ngây dại, trái tim như ở lại núi Không Tang, cùng yên giấc với cha mẹ và các anh em của cậu ta.

Tinh Trầm cúi đầu tránh ánh mắt của Lục Bạch, vung tay nhóm đống củi đã cháy một nửa giữa ba chúng ta lên lần nữa. Ta nhận ra chút không đành lòng từ hàng mi rủ của hắn… và cả một thoáng áy náy nữa.

Ngưỡng Sơn diệt hết cả tộc cáo ở động hồ ly rùm beng như thế, ông ta theo lệnh ai, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Hắn chần chờ hỏi một câu: “Cậu… có biết giữa họ có thâm thù đại hận gì không?”

Lục Bạch mỏi mệt lắc đầu: “Không biết…”

Tinh Trầm gian nan mở miệng: “Ta xin lỗi…”

Lục Bạch cười khổ: “Ngài hà tất phải thấy hổ thẹn thay bà ta. Chẳng phải bà ta còn muốn bóp ch3t cả ngài sao?”

Tinh Trầm hơi ngỡ ngàng, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời.

Lục Bạch đặt chiếc túi trong lòng qua một bên thật cẩn thận, thì thầm nói: “Tôi… từng lén trốn trong cung Tử Vi rất nhiều năm… cũng từng núp trên xà nhà phòng cậu…”

Tinh Trầm cụp mắt xuống, buồn bã cười nhạt.

Hai người lại im lặng thật lâu.

Bên ngoài mưa sa gió giật, ta ngồi lâu bên đống lửa, cảm giác mệt mỏi dần ập đến. Tinh Trầm vẫn ngồi yên lặng, nhưng hình như lại mọc mắt ở trên trán.

Ta mệt mỏi dụi đôi mắt sưng húp vì khóc. Hắn khẽ nâng ngón tay, một chiếc lá bên cạnh ta đột nhiên biến to, cho đến khi đủ rộng để ta nằm.

Ta nói “Đa tạ sư huynh”, rồi nằm lên chiếc lá mềm mại kia, quay lưng với đống lửa nóng hừng hực, nhắm đôi mắt cay xè lại.

Ta tưởng rằng bản thân đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng lúc nằm xuống, những gương mặt vĩnh viễn không bao giờ gặp lại được nữa lại hiện lên trong đầu như đèn kéo quân. Không biết phải mất bao lâu sau, ta mới từ từ thiếp đi.

Tuy cảm giác là mình đã ngủ rồi, nhưng ta vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng gió thổi cỏ lay bên tai.

Không biết Tinh Trầm và Lục Bạch đã ngồi im lìm không nói năng bao lâu, Lục Bạch mới mở miệng cất lời: “Nương nương ở bên cạnh thiên hậu, luôn dịu dàng hiền thục, chưa từng có bất kỳ cử chỉ đi quá giới hạn nào. Hồi nhỏ ngài hay tới tẩm cung của bà chơi đùa, bà ấy cũng thường xuyên phụng dưỡng bên cạnh thiên hậu trong tẩm cung của thiên hậu, chẳng bao giờ thấy họ cự nự gì nhau.”

Tinh Trầm trầm ngâm không lên tiếng, như thể thầm thừa nhận.

Lục Bạch nói tiếp: “Nếu có chỗ kỳ quái, thì đó là vào sinh nhật mười tuổi của ngài. Từ lúc quay về sau buổi tiệc đó, bà ấy tự bày một bữa tiệc thịnh soạn, tự rót tự uống mấy chén. Rồi bà ấy cười gọi tôi tới bên cạnh, rót một chén rượu cho tôi, muốn tôi uống hết chén này thì về động hồ ly, đừng bao giờ quay lại nữa. Lúc ấy tôi tưởng bà ấy quá chén nói linh tinh, tôi cáu giận quá nên đã quay đầu đi thẳng. Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cười nói của bà ở đằng sau, nhịn mười năm trời, rốt cuộc cũng được thoả lòng rồi. Tôi quay lại, tức tối hỏi bà ấy đang nhịn gì. Bà ấy chỉ cười thần bí, cuối cùng nói một câu không đầu không đuôi, cuộc nhiễu loạn ở Núi Vu kia là do bà ấy…

“Sau khi đêm xuống, bà ấy vui vẻ thảnh thơi tới tẩm cung của thiên hậu một mình. Bình thường bà ấy cũng toàn đến chỗ thiên hậu để phụng dưỡng, nên tôi không để ý lắm. Nhưng bà ấy đi rồi, thì không bao giờ quay lại nữa… Sau này tôi đi tìm bà ấy công khai mà không được, đành lén lút tìm bà ấy, cuối cùng…”

Lục Bạch gian nan nói: “Tôi trốn trong chỗ tối, rình mò hồi lâu. Ngày nào đế hậu cũng ngẩn ngơ một mình trong gian tịnh thất ấy rất lâu. Căn phòng đó có bố trí kết giới rất mạnh, có lẽ đến cả đế tôn cũng không ngờ trong cung Tử Vi còn có một nơi như thế. Tôi đợi không biết bao nhiêu năm, rốt cuộc có lần, nhân lúc bà ta sơ sẩy vô ý, tôi theo bà ta vào gian tịnh thất nọ…”

Cậu ta dừng một thoáng, sau đó nói: “Tôi cũng không biết tại sao, chỉ mới nhìn một lần, tôi đã nhận ra bà ấy…”

Hình như còn có một tiếng thở dài rất nhẹ.

“Ngày sinh nhật của ngài, là lần cuối cùng tôi được nghe bà ấy nói chuyện. Nhưng tôi lại nổi nóng, nghe chẳng được mấy câu đã bỏ đi…”

[HẾT CHƯƠNG 57]