Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 70



Ăn lẩu tới nửa đêm, Tinh Trầm kể hết mọi chuyện Lục Bạch đã trải qua trong một năm vừa rồi, và cả vấn đề về mẫu hậu hắn cho A Phụ nghe. Về sau, A Phụ cũng không hỏi thêm điều gì nữa.

Bữa cơm này mang lại cho ta rất nhiều cảm xúc, nên ta vô thức uống quá nhiều rượu. Ta cảm tạ sự khoản đãi của sư tổ, đoạn đứng dậy thất tha thất thểu trở về phòng mình. Chỉ một đoạn hành lang ngắn ngủi mà ta đi chân nam đá chân chiêu. Tuyết bay lất phất ngoài phòng, ngọn đèn đón gió chiếu một cái bóng mơ hồ xuống hành lang lả tả tuyết rơi. Ta ngửi thấy mùi hương tươi mát thấu xương trên nền tuyết lạnh. Không biết tại sao mình lại bối rối tới mức không thể năn nỉ Tinh Trầm cùng đắp một con người tuyết to trước cửa sổ với mình, quả thực không cam lòng lắm…

Đột nhiên ta bị ai đó túm lại từ đằng sau, kéo thẳng vào một cánh cửa mà ta vừa đi qua. Ta còn chưa kịp định thần lại thì đã bị người đó thô bạo ấn lên tường. Hương rượu nồng tràn ngập vị khói lửa nhân gian ập tới trước mặt, ngay sau đó ta lại bị kẻ kia giữ gáy lại. Đôi môi nóng rát thô bạo ép xuống. Nụ hôn này điên cuồng không hề có quy luật, như đang trút giận, khiến ta suýt không thở nổi.

Ta lắc đầu thật mạnh giãy giụa tránh né, nhưng lại bị ai kia giữ chặt mặt, bị bắt phải ngẩng đầu lên, nghênh đón sự xâm chiếm bừa bãi mỗi lúc một thêm thô bạo của đối phương.

Ta gần như không đứng thẳng nổi. Trong tình thế cấp bách, ta dùng hết sức bình sinh đẩy hắn một cái, thở hổn hển hô: “Sư huynh, huynh điên rồi.”

Hắn lảo đảo lùi một bước nhỏ về đằng sau, rồi lại cố chấp ép tới gần. Ta vội nâng cánh tay bảo vệ mặt mình, hắn ấn cánh tay ta lên tường bằng một tay.

“Sao đi vội vã thế…”

Gương mặt hắn đỏ lựng vì say. Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng lướt qua môi ta như gần như xa, tựa một con mèo đang quan sát chú cá, không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

Ta căng thẳng đến độ gần như tỉnh khỏi cơn say, lạnh mặt nói: “Huynh buông muội ra, muội phải về đi ngủ.”

Hắn lắc đầu, cúi người xuống, chôn mặt trong cổ ta như chơi xấu, say bí tỉ bảo: “Không buông, cứ không buông đấy…”

Ta bị hắn làm cho điên tiết đến mức đảo tròn mắt, “Vậy huynh muốn làm gì?”

Hắn cất giọng cười nhạo khàn khàn. Hương rượu ấm áp lần theo cổ chui vào cổ áo, làm nửa người ta nổi da gà vì không thoải mái.

“Vẫn chưa chơi xong, muội không thể đi được.”

Hắn nói trong cơn say khướt, hai tay chậm rãi rũ xuống, quấn chặt ta như bạch tuộc. Hắn lẩm nhẩm lầu bầu trong miệng: “ Sao muội không nhìn thẳng vào ta?”

Ta đẩy hắn một cái thật mạnh, nhưng không đẩy nổi. Sợ hắn lên cơn say xỉn càng khó ứng phó hơn, ta đành dằn cơn tức lại hỏi hắn: “Chơi gì? Huynh muốn chơi thế nào?”

Hắn đột nhiên ngồi dậy, ôm mặt ta xo4 nắn một lúc cực kỳ ác ôn, “Muốn ăn trọn muội…”

Chân ta mềm nhũn, suýt quỳ xuống trước mặt hắn. Ta run rẩy đỡ tay vào bờ tường phía sau, gắng trấn an bản thân: “Muội… Muội ăn dở lắm…”

Khóe môi hắn bỗng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, hắn lại ấn ta vào lòng mình bằng một tay, nghiêng ngả, lẩm bẩm: “Đồ ngốc…”

Ta như một con búp bê vải mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, quả thực cảm thấy vô cùng tồi tệ. Lúc say tên này đúng là chẳng ra gì, đêm hôm còn chặn người ta ở trong phòng xo4 nắn, chốc thì hù dọa lát lại dỗ dành, đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng mà.

Hắn ôm ta vào lòng, lảo đảo làm khùng làm điên trong cơn say, sau đó đẩy nhẹ ta ra. Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào ta, dáng vẻ chuếnh choáng làm làm say lòng người, ta cuống quýt cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào hắn.

Tim ta đập thình thịch, ta nghĩ mình đã bị tên chết tiệt này doạ sợ rồi. Đầu ta bất giác ảo tưởng tới những ngày tháng như nhảy vào hố lửa sau khi bị hắn cưới về. Chân ta không khỏi nhũn ra như con chi chi, người run lẩy bẩy, đến cả thở còn thấy khó khăn.

Hắn nâng cằm ta lên, ép ta ngẩng đầu: “Kế đến chúng ta chơi trò nói thật được không…”

Mí mắt ta giựt giựt, thận trọng hỏi: “Ban nãy huynh vẫn chưa chơi đủ sao?”

Hắn lắc đầu, vẻ mặt lạnh lẽo pha cùng ăn chơi trác táng và xen thêm chút ấu trĩ ấm ức: “Không, chưa chơi đủ mà, muội còn chưa nói…”

Xỉn quắc cần câu thế này, đành phải dỗ ngọt thôi. Ta dằn cơn tức lại hỏi: “Vậy huynh muốn nghe lời nói thật nào?”

Hắn cụp hàng mi rất dài xuống nhìn vào mắt ta, vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng. Hai bàn tay đang tác loạn trượt từ mặt xuống vai ta, nắm chặt đến mức vai ta cảm thấy đau.

“Muội thích ta…”

Hắn lẩm bẩm.

Mặt ta nóng rẫy lên, ánh mắt cũng không khỏi lẩn qua chỗ khác. Ta chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng nó lại thình lình đập vào đầu ta, khiến ta vô cùng trở tay không kịp.

Trong cái đầu đặc sệt của ta chỉ còn một giọng nói là rõ ràng sáng tỏ. Nếu thật sự lấy hắn, đời ta sẽ phải phó mặc cho hắn định đoạt.

Nghĩ tới đây, ta chém đinh chặt sắt trả lời: “Muội không thích huynh…”

Muội có thích hay không, cũng không lấy cái đồ chết giẫm xấu tính nhà huynh đâu…

Rèm mi rất dài của hắn hấp háy mấy cái, rồi hắn lại dính người lên ta, “Muội thích ta…”

Ta than nhẹ một tiếng, con chim công đuôi hoa này đúng là tự sướng thật…

“Muội không thích huynh…”

Ta ngước mi lên, nhìn vào mắt hắn, cố gắng để ánh mắt mình trông có vẻ vô cùng chân thành tha thiết.

Mặt hắn lộ vẻ đau xót. Hắn lảo đảo lui về sau một bước nhỏ, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Ta không tin.”

Ta đành phải giơ hai ngón tay lên thề với trời, “Muội không thích huynh, nếu dối gian dù chỉ chút ít, xin trời giáng sét xuống phạt.”

Thế này là đủ thật rồi chứ gì…

Nhưng ngay vào khoảnh khắc ta vừa dứt lời, một tia chớp đột nhiên cắt ngang chân trời. Sau đó một cột sét phá cửa sổ ập vào phòng, xẹt qua tay ta, giáng thẳng xuống mặt đất, bổ một vết nứt cháy đen trên nền gạch xanh sạch sẽ.

Ta khụt khịt mũi, ngửi thấy mùi khét. Ta cuống quýt quay đầu lại nhìn bả vai mình, phát hiện một sợi tóc đã bị thiêu trụi. Mấy mẩu tro bụi thản nhiên trôi nổi trong không khí, sợi tóc bị cắt đứt nhẹ nhàng bay xuống cạnh chân.

Ta hoảng sợ xoay người nhìn về phía lỗ cháy đen thui to đùng trên cửa sổ, mãi lâu sau vẫn không thốt được lời nào…

Mấy tiếng cười vọng lại từ đằng sau. Mặt ta dần nóng lên, như thể bị ăn một cái bạt tai nảy lửa, xem như hết đường chối cãi.

Ta khép đôi mắt muốn khóc mà không ra được nước mắt lại, cảm thấy cả quãng đời này mình không còn dám ngẩng đầu lên trước mặt hắn nữa, hết kiếp cũng chẳng thể xoay ngược tình thế…

Vì thế ta nhấc chân tính chạy trước, nhưng lại bị hắn ôm chặt từ đằng sau, nằm trọn trong l0ng nguc hắn.

“Muội còn định chống chế à…”

Men say trong giọng hắn đã tan sạch, như thể bị tia sét vừa rồi đánh cho tỉnh người.

Chết mất thôi chết mất thôi, nếu hắn còn say thì tốt quá, ngày mai ta cứ thà chết không nhận, cùng lắm hắn chỉ hoài nghi mình uống say nằm mơ, được vậy thì còn gì bằng? Đằng này về sau ta còn ưỡn ngực làm người thế nào được nữa.

Cơn giận của ta đột nhiên bốc từ trong lòng bốc ra. Tất cả là tại tên khốn kiếp này đêm hôm không chịu ngủ, một mực bắt ta phải chơi trò chơi đen tối này. Ta xoay người đẩy mạnh hắn một cái, ngẩng mặt nói cực kỳ nghiêm túc chính trực, “Huynh tránh ra, tránh xa muội ra.”

Tinh Trầm kìm nụ cười xấu xa lại, hai vai đang run khẽ, đôi mắt sáng tới nỗi khiến người ta phát sợ.

“Muội không…”

Hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ, nhướng mày nhìn ta ra chiều suy ngẫm lắm, khóe môi nhếch lên thành nụ cười dịu dàng của thiếu niên.

Biết làm sao đây biết làm sao đây, thể diện tan tành mây khói rồi, chí ít cũng phải vớt vát lại một chút. Vì thế ta chống nạnh, dữ dằn nạt hắn, “Cười cái gì mà cười, đừng tưởng huynh đẹp trai một tí là ghê gớm lắm, muội nói cho huynh biết, mấy tên đàn ông đẹp như huynh, muội… muội thấy ai yêu người đó, thấy 100, yêu 100.”

Tinh Trầm ngẩn người, như thể không ngờ ta có thể phun ra một câu hùng hồn như thế.

Nhưng tên chết tiệt này lại chợt nở nụ cười nhạt. Không thể không thừa nhận rằng, mỗi khi cười hắn ta quá quyến rũ. Ta vô thức lùi dần về sau, nhưng đằng sau là cửa phòng. Ta đành phải cố gắng đứng như một vị thần giữ cửa có da mặt hơi mỏng.

Hắn tới gần thêm một bước, cúi người hôn nhẹ lên môi ta.

“Được thôi, muội yêu thử một người xem nào…”

Giọng nói dịu dàng ấm áp, phả một làn khí ẩm ướt át ấm nóng bên tai ta. Vậy mà ta lại nghe thấy khí lạnh dày đặc đóng băng ba thước từ câu nói ấy…

Ta rùng mình một cái, đẩy hắn ra, thất tha thất thểu tông cửa xông ra ngoài…

Ta quấn chăn trằn trọc trên giường, suy ngẫm sáng mai nên đối mặt với gương mặt tiểu nhân đắc chí của Tinh Trầm thế nào, bỗng cảm thấy cuộc đời gian nan quá, thà ngủ một giấc đến khi trời đất chẳng còn còn hơn.

Ta trở mình, oán hận nghĩ tới những hành vi ác độc bắt nạt đủ kiểu của hắn. Suy đi nghĩ lại, không biết vì sao ta lại dừng ở hình ảnh ta và hắn môi răng hòa quyện. Tới khi ta nhận thấy không ổn, thì hình ảnh kia đã như thuốc độc, xâm chiếm tâm trí ta chỉ trong nháy mắt.

Ta bực bội trở mình lần nữa, đột nhiên lắc đầu quầy quậy, nhưng không quẳng nổi cảm giác lưu luyến môi răng.

Ta nhìn tấm rèm trên đỉnh đầu, lòng đầy những suy nghĩ vẩn vơ. Ta nợ nội đan của hắn, vốn đã chẳng dám ngẩng đầu làm người trước mặt hắn. Nếu còn thích hắn, vậy chẳng phải cuộc đời ta sẽ bị hắn nuốt trọn, đâu còn có ngày nở mặt nở mày được nữa.

Nghĩ tới chuyện này, ta chỉ cảm thấy cuộc đời mình còn chưa có khởi đầu tốt đẹp mà đã kết thúc qua loa…

Ta không cam lòng, ta còn muốn thoát khỏi gọng kìm của hắn, sung sướng vui chơi khắp trời cao biển rộng.

Tuy rằng nếu để tay lên ngực tự vấn, thì nhan sắc của tên đó thật sự hơi mê hoặc ta.

Nhưng nếu đặt sắc đẹp và cuộc đời nên cán cân, thì hình như ta còn chưa lú đầu vì sắc đến mức ấy.

Ta vẫn muốn làm một chiếc bình tự do tự tại.

Ta suy nghĩ miên man đến tờ mờ sáng thì mới thiếp đi, khi thức dậy thì trời đã qua trưa. Ta thất thần mặc quần áo rửa mặt, ngồi chải đầu trước gương, bỗng nghe thấy mấy tiếng cốc cốc vang lên ngoài cửa sổ. Ta đứng dậy ra mở cửa sổ, vừa liếc mắt là thấy ngay một người tuyết nhỏ bụ bẫm đứng trên bậu cửa sổ. Nó cầm một chuỗi kẹo hồ lô, cười hì hì đưa cho ta.

Ta cau mày, nhìn nhau chòng chọc với người tuyết một lát. Không cần nghĩ cũng biết ai đã làm chuyện này. Tên chết tiệt kia còn biết học đi đôi với hành gớm nhỉ…

Ta tinh tường quét mắt qua khoảng sân nhỏ tuyết trắng phau phau đằng sau người tuyết. Không biết tên kia đang trốn ở xó xỉnh nào nhìn về phía này. Ta cũng rất muốn học theo hắn, tính sập cửa sổ lại đánh rầm với gương mặt không cảm xúc. Nhưng vừa thấy đôi mắt trông mong của người tuyết nhỏ, lòng ta lại mềm nhũn, đành phải nhận kẹo hồ lô, vỗ nhẹ lên đầu người tuyết coi như đáp lời.

Hai con mắt làm bằng táo tàu của người tuyết xoay mấy vòng nhanh như chớp, nó kích động tới nỗi ngã xuống đống tuyết dưới cửa sổ.

Ta: “…”

Vô dụng thế này, chẳng giống tên chủ nhân mặt dày kia của nó chút nào…

Ta lặng lẽ đóng cửa sổ lại. Hai chữ “mặt dày” này, ta vốn cho rằng mình hoàn toàn xứng đáng cấp bậc Tông Sư, nhưng trải qua chuyện tối qua ta mới phát hiện trên đời còn có người thâm tàng bất lộ như thế. Uổng công ta ở chung sớm chiều với hắn hơn nửa năm, luôn tưởng hắn là một kẻ có bệnh công chúa, da mặt còn giòn mỏng hơn cả giấy, nên ta phải nâng hắn như nâng trứng hứng hắn như hứng hoa. Nào ngờ đạo hạnh của tên chết tiệt kia còn cao thâm hơn ta nhiều, lúc lên cơn quả thực vô liêm sỉ tới độ chẳng cần da mặt nữa…

[HẾT CHƯƠNG 70]