Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 82



Từ sau khi nguyên thần của Uyển Duyệt hiện thân, Lục Bạch luôn ngơ ngẩn nhìn bà ấy. Mãi đến tận lúc này, cậu ta mới lảo đảo quỳ xuống trước Uyển Duyệt tiên tử, ôm eo bà nức nở nói: “Người không thể… tại sao người lại muốn bỏ con lại…”

Uyển Duyệt thương tiếc xoa đầu Lục Bạch, dịu dàng nói: “Mấy năm nay, con đã phải chịu khổ rồi…”

Lục Bạch vội vàng lắc đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt, “Không khổ ạ, chỉ cần cứu được người thì con không thấy khổ. Người đừng nhắc tới chuyện tan thành mây khói gì gì đó nữa, người không thể đối xử nhẫn tâm với con như vậy được…”

Uyển Duyệt cúi người ôm Lục Bạch vào lòng, dỗ dành cậu ta như dỗ trẻ con, vỗ về sống lưng đang rung động vì nghẹn ngào của cậu ta.

Bà nói: “Lúc còn ở trong cơ thể nát tươm, ta có mắt như không thể thấy, có miệng nhưng không nói thành lời, nhưng lại rõ ràng từng việc mà Lục Bạch đã làm. Đa tạ các vị đã trượng nghĩa giúp đỡ…”

Bỗng dưng bà lại cười lạnh lùng, “Nhưng tất cả sự tra tấn mà ta phải chịu, cũng coi như trừng phạt đúng tội…”

Nghe thế, mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Uyển Duyệt tiên tử gật đầu nói với A Phụ: “Chắc hẳn thượng thần muốn biết bí mật của loạn Núi Vu năm đó phải không ạ…”

A Phụ gật đầu, “Ta sống đến hôm nay, chỉ để hỏi cô chuyện này.”

Uyển Duyệt tiên tử nhẹ nhàng đáp: “Vậy tiểu tiên xin nói thẳng ra.”

Bà quay đầu nhìn về phía Tinh Trầm, nâng cổ tay thanh thoát trắng muốt vẫy tay với chàng, dịu dàng nói: “Tiểu điện hạ…”

Tinh Trầm sải bước đến trước bà, đôi mắt bình thản nay đỏ hoe, thủ thỉ gọi bà: “Uyển nương nương…”

Uyển Duyệt tiên tử xoa đầu chàng đầy vẻ trìu mến, lẩm bẩm: “Đã cao thế này rồi…”

Tinh Trầm gật đầu, gương mặt lạnh nhạt hơi xúc động.

Tiên tử nói: “Cảm ơn con và Phinh Phinh tiên tử đã ra tay cứu giúp ở núi Không Tang… Nhưng thật ra ta có điều hổ thẹn. Với con, ta vô cùng hổ thẹn…”

Tinh Trầm hơi kinh ngạc, không biết nên nói gì.

Uyển Duyệt tiên tử than nhẹ một tiếng, chậm rãi cất lời: “Là lỗi của ta… Ân oán của người đi trước cuối cùng lại để một đứa trẻ phải chịu hết. Mấy năm nay con đã chịu nhiều khổ cực rồi đúng không…”

Tinh Trầm chần chờ lắc đầu, ánh mắt ngập tràn vẻ hoang mang.

Uyển Duyệt tiên tử nói tiếp: “Thật ra trước đại hôn của phụ hoàng và mẫu hậu con, ta và phụ hoàng con đã có hôn ước từ trước. Lúc ấy, vì muốn rước Phong Sương tiên tử về làm vợ mà Đại điện hạ đã bỏ hôn ước với mẫu hậu con. Để trấn an tộc của mẫu hậu con, cung Tử Vi bèn làm mai phụ hoàng con cho mẫu hậu con. Vì gia thế của ta thấp kém không thể tranh đấu nổi, phụ hoàng con lại là người có tính lấy đại cục làm trọng, cuối cùng chàng đã nghe theo sự sắp xếp của Cung Tử Vi. Phụ hoàng con cũng coi như còn biết nhớ tình nghĩa cũ, sau đại hôn không lâu là nạp ta làm trắc phi, cũng thật lòng che chở ta.”

Ta nhìn về phía A Phụ, thầm thương cảm. Không biết khi nghe cái tên Phong Sương này, liệu lòng người có thấy khó chịu không? Rồi ta lại thổn thức chẳng rõ quyển Tấn Như Sương kia rốt cuộc đã sửa lại đường số mệnh của bao nhiêu người.

“Sau này ta có con. Ta biết tính tình nương nương rất ngang ngược, nhưng lại không biết bà ta ngang ngược tới mức điên cuồng. Con ta còn chưa đủ tháng đã bị bà ta mang tới bên cạnh nuôi nấng, bắt ta phải chịu nỗi khổ ngày ngày thương nhớ cốt nhục. Về sau con ta qua đời mà không rõ nguyên do, lúc ấy ta chỉ đau buồn muốn chết, chứ không nghi ngờ chính nương nương đã không cho con ta được sống. Sau đấy bà ta ép ta không được có thai nữa, ta mới dần lần theo dấu vết, đoán ra đứa con của ta mất mạng là vì đâu. Nương nương thậm chí còn lười chẳng thèm tốn tâm tư che giấu những chuyện mình đã làm, có lẽ là bởi trong mắt bà ta, sự tồn tại của ta chỉ như cỏ rác…

“Ta biết từ ngày bị gả vào Cung Tử Vi trở đi, tâm trạng của bà ta chẳng sáng sủa bao giờ. Một kẻ hiếu thắng như bà ta, nếu hôn ước với Đại điện hạ còn chưa bị hủy, thì ngôi vị đế hậu vẫn thuộc về bà ta. Bà ta sẽ trở thành người phụ nữ tôn quý nhất chín phương trời.”

Uyển Duyệt tiên tử lạnh lùng cười: “Nhưng Đại điện hạ lại không cần bà ta. Vị trí vốn thuộc về bà ta lại bị một người con gái xa lạ không biết ở đâu ra cướp mất. Bà ta đành phải ấm ức lấy Nhị điện hạ, từ đó trở đi vĩnh viễn thấp hơn cô gái kia một cái đầu. Làm sao bà ta nuốt trôi được cục tức này.

“May mà Phong Sương tiên tử thân thể gầy yếu, mãi mà không thể có thai, bà ta lại liên tiếp sinh hạ hai hoàng tử, cũng coi như được nở mày nở mặt đôi phần. Nhưng sau này Phong Sương tiên tử vẫn sinh ra một hoàng tử nhỏ. Ba ngày sau nương nương cũng sinh hoàng tử thứ ba. Con trai cả của đế tôn và đế hậu giáng thế, tất nhiên là chuyện vui lớn nhất trên Cửu Trùng Thiên. Khi đó quả thật hội hè chuông khánh ngày đêm không nghỉ, ngưỡng cửa của cung Tử Vi gần như bị đám thần tiên tới chúc mừng đạp vỡ. Mà cùng lúc đó, cung Lạc Hà của nương nương lại không có ai thăm hỏi, lạnh lẽo như lãnh cung. Hồi đó ta đang chăm sóc nương nương và hoàng tử mới ra đời trong tẩm cung của bà ta, thấy bà ta cắn nát răng cửa, căm tức tới nỗi cùng đường. Ta bèn ở bên bà ta ngày ngày, an ủi bà ta. Đúng vậy, ta ráng nhẫn nhục chịu đựng, tỏ vẻ dịu dàng hiền thục trước mặt bà ta. Nhẫn nhịn mười năm để đổi lấy sự tin tưởng hết lòng của bà ta. Mà có lẽ cũng không hẳn là tin tưởng, mà là khinh thường rõ ràng. Khinh thường tới một mức độ nào đó, ta sẽ trở thành người vô hại nhất trong mắt bà ta…

“Mấy ngày sau, việc tộc người núi Vu đồ sát thành trì ở Nhân giới, lấy xác sống để tu luyện huyết thuật đã ảnh hưởng tới Cửu Trùng Thiên. Vì chuyện này tội ác rành rành, gây chấn động rất lớn trên Cửu Trùng Thiên, và cũng là vấn đề khó giải quyết đầu tiên mà Đại điện hạ gặp phải sau khi kế tục ngôi vị đế tôn, nên các gia tộc trên Thiên giới thật ra đều đang chờ xem đế tôn tân nhiệm có thủ đoạn gì. Đây cũng là cơ hội để cung Tử Vi lập uy lần nữa với Thiên tộc, vậy nên còn chưa kịp tổ chức tiệc đầy tháng cho hoàng tử nhỏ, đế tôn đã tự soái thiên binh xuống hạ giới bao vây tiêu diệt tộc người núi Vu.”

Uyển Duyệt tiên tử nhìn Tinh Trầm, ánh mắt mang theo sự áy náy khó lòng tả hết bằng lời…

“Đế tôn đi rồi, nương nương đột ngột thay đổi thái độ chỉ mong không qua lại với cung Tử Vi cả đời, lê thân xác gầy yếu tới bầu bạn với Phong Sương tiên tử ngày ngày. Có lẽ ta còn hiểu nương nương hơn cả hiểu chính mình, thấy hành vi khác thường này của bà ta, tất nhiên ta càng tinh ý để tâm rình lén bà ta hơn. Sau đấy ta bắt gặp Ngưỡng Sơn Tiên Tôn ở trong cung bà ta. Lúc ấy lão ta còn chưa phải là Tiên Tôn, mà chỉ là một thống lĩnh nhỏ nhoi chẳng ai đoái hoài trong các cấm vệ ở cung Tử Vi. Sau này ta rình trộm thấy bà ta sai Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đi làm một việc. Bà ta muốn Ngưỡng Sơn Tiên Tôn trộm con của Phong Sương tiên tử ra ngoài, lén giao cho huyết tộc núi Vu đang ở thế bí vì bị đế tôn vây khốn, để chúng dùng đứa trẻ này ép đế tôn phải lui binh…”

Câu nói cuối cùng của Uyển Duyệt thốt ra nhẹ nhàng, nhưng lại như một tia chớp giáng thẳng xuống từ trên trời, làm tất cả những người ở đây đều hơi hoảng hốt. Ta thấy ánh mắt khó lòng tin nổi của Tinh Trầm và Cảnh Húc sư huynh, nghe thấy Tễ Nguyệt giận dữ kêu lên: “Bà nói bậy, đừng vội ngậm máu phun người.”

Ta thấy ánh mắt nghiêm trang nặng nề của sư tổ, sư phụ, và cả Sở Dao tiên quân…

Uyển Duyệt tiên tử cười lạnh lùng, nói: “Những việc ta nói ra, không sai dù chỉ nửa lời. Các người chớ vội, ta còn chưa kể tới tội nghiệt do một kẻ khác gây ra đâu. Điều mà đế hậu và Ngưỡng Sơn Tiên Tôn tính làm quả thực táng tận lương tâm, nhưng có kẻ còn không thua kém gì họ, đó chính là ta…”

Ta nhìn bóng dáng gần như trong suốt của Uyển Duyệt tiên tử với ánh mắt khó hiểu, lòng hơi sợ hãi. Đúng vậy, hơi sợ hãi. Từ khi xuống núi tới nay, ta đã đụng phải rất nhiều sự thật không thể lường được, nên hiện tại dù chưa nghe thấy gì cả, ta vẫn thấy sợ trước…

Bà cười khổ: “Nương nương tin tưởng ta. Thời gian ấy ta chăm sóc hoàng tử nhỏ ngày ngày, tắm gội cho thằng bé, dẫn thằng bé đi phơi nắng, dỗ thằng bé đi ngủ. Bởi vậy nên bà ta không phòng bị ta, từ trước tới giờ bà ta đều chưa từng phòng bị ta…”

Uyển Duyệt tiên tử cụp hàng mi mỏng dài, ta không thể biết được cảm xúc gì đang lóe lên trong đôi mắt dịu dàng của bà, bà nhẹ nhàng nói: “Sau khi biết được điều họ mưu tính, ta bèn nhân lúc mình bế hoàng tử út của nương nương ra sân phơi nắng, đổi hai đứa bé với nhau…”

Ta gần như không dám nghe tiếp, cũng không dám nhìn biểu cảm trên gương mặt Tinh Trầm lúc này…

Ta lén thò tay vào ống tay áo chàng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của chàng.

Lạnh quá, lạnh đến nỗi hàm răng ta run lên…

Uyển Duyệt tiên tử lại không hề bận tâm tới tâm trạng hiện giờ của mọi người, từ từ kể tiếp: “Ta dùng tiên lực để phù phép che mắt cho hai đứa nhỏ, đến mức chính mẹ của chúng cũng không nhận ra có gì khác thường. Ta bế con của Phong Sương tiên tử trở về cung Lạc Hà, vẫn chơi đùa với thằng bé, dỗ nó ngủ như bình thường… Sau đó không lâu, tin dữ truyền về từ cung Tử Vi. Con trai của Phong Sương tiên tử bị huyết tộc núi Vu vặn gãy cổ ngay trong trận chiến. Phong Sương tiên tử phát điên, điên hoàn toàn. Bà ấy giết chóc bừa phứa, còn muốn chém chết cả trượng phu của mình, cuối cùng cười cuồng dại cứa cổ bản thân, tan thành tro bụi hoàn toàn, không để lại dẫu chỉ một sợi phách tàn…”

Bà nâng hàng mi khẽ rung động lên, lẳng lặng nhìn về phía Tinh Trầm: “Cho nên mẫu hậu của con là Phong Sương tiên tử…”

Xung quanh vẫn im ắng, ta ôm ấp bàn tay của Tinh Trầm, như ấp vào một tảng băng lạnh lẽo. Hơi lạnh thẩm thấu vào lòng bàn tay, như nhói lên đau đớn.

Uyển Duyệt tiên tử nói nhẹ tênh: “Mười năm sau, đứa con của Phong Sương tiên tử ngày ngày lớn lên trong sự chở che của nương nương.”

Bà nhìn Tinh Trầm, cảm thán: “Bà ta thật sự thương con vô cùng, thương như là máu thịt trong tim mình. Ta đứng một bên nhìn mẹ con con thân thiết. Ta xé chính mình ra làm hai nửa, một nửa nằm trong chảo dầu dưới mười tám tầng địa ngục, giày vò bản thân vì đứa trẻ mà chính tay ta đã hại chết. Các người đừng tưởng ta hại chết thằng bé rồi thì sẽ thấy sướng vui. Mỗi ngày ta đều ước mình có thể mau chóng đền mạng cho nó. Nửa còn lại của ta lại bị giày vò trong chờ mong. Giết con của bà ta không thể giúp ta nếm trải được chút giải thoát và vui mừng nào. Ta phải đợi, ta phải đợi tới ngày bà ta biết đứa trẻ mình thương yêu mười năm, chính là đứa bé mà năm đó bà ta muốn hại chết, là đứa con của người phụ nữ mà bà ta hận nhất trên đời, là món đồ thay thế cho cốt nhục rứt ruột đẻ ra đã vào quỷ môn quan của bà ta… Ta chịu đựng mười năm ròng, chỉ để chờ thời khắc ấy. Rồi ta ăn mặc rực rỡ xinh tươi, thỏa mãn đắc ý đứng trước mặt bà ta, nhìn biểu cảm của bà ta trong thời khắc biết được chân tướng…”

Uyển Duyệt tiên tử thở dài, quay về phía Lục Bạch, không nhìn những người khác nữa.

Bà ôm Lục Bạch vào lòng, dịu dàng nói: “Để ta ôm con cái nữa nào…”

Lục Bạch hoảng hốt, khóc không thành tiếng lặp lại một câu: “Người không thể nhẫn tâm như vậy được…”

Nhưng vô ích, cậu ta chỉ biết nhìn Uyển Duyệt tiên tử hóa thành vô số đốm sáng trước mặt mình, tan biến mất hút trong gió.

Tựa như giấc mộng tra tấn ta hằng đêm…

Tuy ta vô cùng sửng sốt vì cảnh tượng trước mắt, nhưng trái tim lại nơm nớp lo sợ hướng về Tinh Trầm.

Có vẻ Tinh Trầm cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa, chàng bỗng nhiên nắm chặt tay ta, siết chặt như thế, bất lực đến vậy, như thể ta là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của chàng.

Ta thủ thỉ nói với chàng: “Tất cả đã qua rồi, huynh còn có muội mà, sư huynh…”

Rèm mi của chàng hơi rủ, gương mặt tái nhợt trông càng gầy guộc góc cạnh hơn. Ta không thấy được đôi mắt chàng, không biết vào giờ khắc này cõi lòng chàng đang phong ba hay là tĩnh mịch. Ngay lúc ta không biết phải làm sao, thì hình như bỗng thấy chàng gật đầu khẽ khàng.

Sau đấy chàng nắm chặt tay ta, lực tay mạnh hơn chút nữa. Mắt ta bỗng hơi nhòe đi…

Từ ngày gặp gỡ chàng trở đi, dường như ta luôn ngáng chân chàng, hại chàng mất nội đan, hại chàng phải chịu vô số vết thương lớn nhỏ, hại chàng giận sôi máu suốt ngày. Ta chưa bao giờ ngờ được rằng, một cá thể vô dụng như ta, mà cũng có ngày lại có thể trở thành chỗ dựa cho chàng.

Ta ưỡn thẳng lưng hơn chút nữa, nhưng lại yếu mềm quay đầu cọ nước mắt lên vai chàng.

A Phụ ngơ ngẩn đi đến trước mặt Tinh Trầm, dường như muốn giơ tay chạm vào mặt chàng, nhưng tay giơ được nửa chừng thì lại lúng túng khựng lại trước người. Cuối cùng người chỉ lẩm bẩm: “Thảo nào hôm ấy khi con tỉnh lại, ta đã cảm thấy đôi mắt con giống một đôi mắt mà ta từng quen biết…”

Người nhắm mắt lại, cười khổ: “Tất cả đều là lỗi của ta, hết thảy quả đắng, đều do chấp niệm của ta gieo nhân…”

[HẾT CHƯƠNG 82]