Sự Lựa Chọn Của Em Chỉ Có Thể Là Tôi

Chương 44: Sẽ sớm thôi



Sở Bách Nhiên khẽ liếc nhìn người trong lòng, thở dài.

“Có chuyện gì từ từ nói, chú ra ngoài trước đi.”

“Anh...em xin lỗi.” Nói rồi Sở Tu Kiệt lập tức đóng cửa lại. Bên công ty ba anh có xảy ra chút vấn đề gấp, cần Sở Bách Nhiên giúp đỡ. Anh liền lật đật đem tài liệu sang công ty Sở Bách Nhiên. Vì vội quá mà anh quên cả gõ cửa, không ngờ Sở Bách Nhiên lại đang tình tứ trong phòng làm việc. Đó giờ anh chưa từng nghe qua Sở Bách Nhiên có bạn gái, còn tưởng anh mình định cô độc đến già. Không ngờ tới hôm nay lại bắt gặp Sở Bách Nhiên trong tình huống như vậy. Vừa nãy anh gọi cho Sở Bách Nhiên không được, liền chạy xe đến công ty tìm. Bây giờ đã là giờ tan làm, nhân viên công ty của Sở Bách Nhiên cũng đã về hết, chả có ai nhắc nhở anh là còn một cô gái ở trong phòng cả.

Trong phòng, Sở Bách Nhiên tháo áo vest đang che đầu Diệp Châu Anh xuống, nhìn cô.

“Cậu ấy ra khỏi phòng rồi, em tạm thời vào phòng nghỉ của anh ngồi đợi chút đi.”

“Bách Nhiên, đó là... Sở Tu Kiệt?”

Sở Bách Nhiên cởi mắt kính ra, xoa xoa trán. Diệp Châu Anh nhìn vào mắt anh, muốn từ đó nhìn ra một chút phản ứng của anh.

“Ừm.”

“Anh ấy gọi anh là anh họ?”

“Ừm, Châu Anh à. Em vào phòng nghỉ trước nhé. Có gì từ từ nói.”

Sở Bách Nhiên đưa tay cài lại cúc áo cho cô, rồi dịu dàng xoa xoa mặt cô, đeo lại mắt kính.

Nhìn vẻ mặt của anh, Diệp Châu Anh cứ cảm thấy như là anh đã biết chuyện của cô và Sở Tu Kiệt rồi vậy. Nhưng giờ Sở Tu Kiệt đang đứng ở ngoài, cô cũng không tiện nói nhiều. Liền nghe lời anh đi vào phòng nghỉ.

Vào phòng, Diệp Châu Anh đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa phòng. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Sở Tu Kiệt lại tìm Sở Bách Nhiên, còn gọi anh là anh họ...Sở Tu Kiệt, Sở Bách Nhiên...Diệp Châu Anh bắt đầu thấy buồn cười. Ban đầu là cô chỉ nghĩ cô thật có duyên với người họ Sở thôi. Ai mà biết được, bây giờ lại yêu cả anh lẫn em nhà người ta cơ chứ. Đưa tay lên che hai mắt lại, Diệp Châu Anh mệt mỏi bước đến bên giường Sở Bách Nhiên, ngồi cuộn mình trên đó.

Vì sao phản ứng của Sở Bách Nhiên lại như vậy? Mặc dù rất kì lạ nhưng cô vẫn không hiểu sao anh lại có nét mặt như vậy. Vừa bối rối vừa bất lực, lại xen một chút sợ hãi cùng áy náy. Thật là nhiều thứ cảm xúc khó hiểu trong đôi mắt ấy. Trong lòng cô bây giờ có hàng ngàn câu hỏi vì sao muốn hỏi Sở Bách Nhiên.

- ------

“Tu Kiệt, vào đi.”

Nghe Sở Bách Nhiên gọi, lúc này Sở Tu Kiệt dè dặt mở cửa bước vào. Không còn cô gái khi nãy nữa, chắc là đã vào phòng nghỉ ngơi của Sở Bách Nhiên rồi. Đi đến trước bàn làm việc, Sở Tu Kiệt ho khan một tiếng.

“Anh họ, em xin lỗi. Gấp quá nên em quên gõ cửa mất.”

“Ừm, có chuyện gì?”

Sở Tu Kiệt đặt tài liệu lên bàn Sở Bách Nhiên.

“Anh xem qua giúp em phần tài liệu này với ạ. Đợt trước bố em ký hợp đồng với một công ty, nhưng do gần đây quá nhiều việc, ông ấy đọc không kỹ một điều khoản trong hợp đồng. Phía luật sư bên em không biết là do ai mời về, đều không nhìn ra lỗi trong đấy. Công ty này cũng quá gian xảo, điều kiện đó viết cũng rất là lắt léo. Bây giờ xảy ra chút chuyện liên quan đến điều khoản đó, công ty này liền đem ra muốn bố em bồi thường, số tiền cũng không hề nhỏ. Bố em không ngờ công ty này làm ăn như thế, không muốn bồi thường số tiền đó nên bảo em sang hỏi ý kiến của anh một chút, nếu không được thì tìm lỗ hỏng trong hợp đồng để giải quyết. Em nghe nói luật sư tư vấn tài chính bên anh rất giỏi, anh có thể giúp đỡ một chút được không ạ?”

Sở Bách Nhiên cau mày, lật giở hợp đồng ra xem thử.

“Được rồi, việc này anh sẽ có tính toán. Chú về đi. Ngày mai anh sẽ gọi luật sư bên anh đem hợp đồng sang công ty ba chú để bàn bạc.”

“Cảm ơn anh.” Sở Tu Kiệt thở phào một hơi. Rồi anh nhìn nhìn khóe môi Sở Bách Nhiên, vẫn còn sót lại chút son môi.

“Làm sao đấy? Còn việc à?”

“Anh, anh có bạn gái rồi sao?”

“Ừm, như chú vừa thấy đó.”

“Sao anh vẫn chưa dẫn cô ấy về ra mắt nữa? Chắc là bác gái sẽ mừng lắm.”

Sở Bách Nhiên cười cười nhìn Sở Tu Kiệt. Anh sợ dẫn về thì chú lại được một phen hết hồn.

“Sẽ sớm thôi.”

Thấy Sở Bách Nhiên nói vậy, Sở Tu Kiệt hơi ngẩn người. Vậy là Sở Bách Nhiên nghiêm túc với cô gái kia. Anh còn tưởng là Sở Bách Nhiên muốn chơi đùa nên mới giấu giếm tình nhân ở công ty.

“Vậy...vậy em về đây. Cảm ơn anh lần nữa.”

“Không có gì, cũng chưa chắc là sẽ giúp được. Chú về đi.”

“Ừm, chào anh. Em đi trước đây.”

Vừa quay đầu lại, một chiếc laptop quen thuộc đập vào mắt anh. Sở Tu Kiệt hơi khựng lại bước đi, chăm chú nhìn chiếc laptop đó. Vì sao lại giống laptop của Diệp Châu Anh đến như vậy? Đến ngay cả hình dán con mèo cũng y hệt…Nỗi nghi hoặc trong lòng cuộn trào lên. Sở Tu Kiệt quay đầu lại nhìn Sở Bách Nhiên.

“Anh, dù sao cũng tới rồi. Hay anh bảo cô ấy ra đây gặp mặt một chút? Lần đầu tiên em nghe nói anh có bạn gái đấy.”

Sở Bách Nhiên nhíu nhíu mày nhìn Sở Tu Kiệt, lại nhìn về một hướng nào đó. Thấy laptop Diệp Châu Ânh đang để mở trên bàn trà. Sở Bách Nhiên híp mắt, miệng khẽ cười một tiếng.

“Để sau đi, cô ấy dễ ngại.”

Mặc dù sự nghi hoặc của Sở Tu Kiệt đang dâng lên ngày một nhiều, nhưng Sở Bách Nhiên lại nói lời từ chối, anh cũng không tiện bắt ép nữa.

“Được, vậy em về đây.” Sở Tu Kiệt lại liếc nhìn chiếc laptop một lần nữa rồi mới bước ra khỏi phòng.

Cạch. Tiếng cửa phòng đóng lại.

Lại cởi kính mắt ra, Sở Bách Nhiên tựa lưng vào thành ghế, hai tay đan vào nhau. Trầm tư. Vừa phải nghĩ cách nói chuyện với Diệp Châu Anh, vừa phải đối phó với ánh mắt của Sở Tu Kiệt, anh lại đưa tay day day hai bên thái dương của mình. Sở Tu Kiệt chỉ là chuyện nhỏ, còn Diệp Châu Anh…

Bây giờ phải nói gì với cô đây? Anh vẫn tính là đợi thêm một thời gian nữa, khi mà tình cảm của Diệp Châu Anh đối với anh sâu đậm một chút, mới nói cho cô biết việc này. Anh cũng không chắc là việc này có ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô và anh không, nhưng vì không chắc nên anh càng không dám nói ra. Sợ nói ra...cô sẽ rời xa anh mất.

Trải qua ba năm nhớ nhung, anh không muốn tiếp tục gặm nhấm cái cảm giác đó nữa. Ba năm trước anh không muốn phá hủy cuộc sống của cô, không muốn phá hủy tình yêu của cô, nên đành nhìn cô bên người đàn ông khác, anh chấp nhận buông tay khi còn chưa có một bắt đầu. Còn bây giờ, mặc kệ cô cảm thấy thế nào, muốn giải quyết chuyện này ra sao, anh sẽ không cho phép cô rời xa anh. Khe khẽ thở dài. Sở Bách Nhiên cất kính vào hộp. Anh đứng lên khóa cửa phòng làm việc, rồi đi vào phòng nghỉ ngơi tìm Diệp Châu Anh.