Sự Lựa Chọn Của Em Chỉ Có Thể Là Tôi

Chương 50: Nhường cô ấy cho em



Sở Tu Kiệt vẫn còn bàng hoàng. Vậy là hai người họ biết nhau trước khi Diệp Châu Anh đồng ý làm bạn gái của anh. Trầm mặc đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình.

“Sở Tu Kiệt, là chú buông tay cô ấy. Ba năm trước tôi đã không muốn phá hoại chuyện tình cảm của hai người. Bây giờ chú và cô ấy chia tay, thì tôi phải ngay lập tức giành lấy chứ. Chú phát điên cái gì?”

Sở Tu Kiệt vẫn im lặng ngồi đó. Không lên tiếng trả lời, cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Một khoảng lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng. Sở Bách Nhiên cũng không vội, vẫn ngồi đó đợi Sở Tu Kiệt nói tiếp, cho cậu ta chút thời gian tiếp nhận vậy. Sau một lúc, cuối cùng Sở Tu Kiệt cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

“Anh có thể...một lần nữa...nhường cô ấy lại cho em không?”

Nghe xong, Sở Bách Nhiên hơi nheo mắt lại nhìn Sở Tu Kiệt, cười khẩy một cái, anh kìm nén lại sự tức giận trong lòng mình, gằn giọng nói.

“Sở Tu Kiệt, chú tỉnh táo lại chút đi. Diệp Châu Anh, cô ấy cũng không phải là món hàng để nhường qua nhường lại. Chú đi về được rồi đấy. Sau này đừng tới làm phiền cô ấy nữa.”

Sở Tu Kiệt vò vò đầu mình. Anh đứng dậy lê bước đi về. Dù sao anh cũng không muốn ở đây nghe Sở Bách Nhiên nói thêm lời nào nữa. Câu cầu xin đó...đã dùng hết sức lực cuối cùng của anh rồi.

Sở Bách Nhiên thở hắt ra, nhìn bộ dạng hiện của Sở Tu Kiệt, anh cũng không muốn đả kích cậu ta nữa. Dù sao cũng là em họ anh, đó giờ quan hệ giữa anh và Sở Tu Kiệt cũng không tồi. Cũng không muốn nói lời cay nghiệt với cậu ta làm gì. Chỉ cần đừng động đến Diệp Châu Anh nữa là được.

- -----

Sau khi về nhà, Diệp Châu Anh thấp thỏm ngồi trên ghế sofa, sợ rằng hai người đàn ông kia lại một lời không hợp liền đánh nhau. Đợi một hồi lâu vẫn chẳng thấy Sở Bách Nhiên đâu, cô phân vân không biết có nên chạy ra kiếm anh hay không. Vừa mới tính đi tìm anh thì thấy Sở Bách Nhiên mở cửa đi vào. Diệp Châu Anh lập tức chạy tới xem xét cả người anh coi có chỗ nào bị thương không.

“Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

Nhìn thấy Diệp Châu Anh lo lắng cho mình, Sở Bách Nhiên vòng tay ôm cô vào lòng, khe khẽ xoa lưng cô.

“Anh không sao cả, có thể có việc gì được chứ?”

Diệp Châu Anh cũng vòng tay ôm lại Sở Bách Nhiên, dụi dụi mặt vào ngực anh.

“Em sợ hai người đánh nhau.”

“Thấy cậu ta cưỡng hôn em, anh thực sự rất muốn lôi đứa em họ này ra tẩn một trận.”

Diệp Châu Anh ngẩng mặt lên nhìn Sở Bách Nhiên, kiễng chân hôn lên cằm anh một cái như an ủi.

“Nhưng mà, Châu Anh của anh thật đào hoa, chia tay rồi mà Sở Tu Kiệt vẫn lụy tình như vậy, thật là khiến cho anh khó chịu.”

Diệp Châu Anh im lặng không nói gì. Cô cũng không hiểu nổi rốt cuộc Sở Tu Kiệt bị làm sao. Tưởng rằng anh không còn liên lạc một tháng qua thì có vẻ như đã ổn rồi...Diệp Châu Anh thở dài một hơi. Thấy cô như vậy, Sở Bách Nhiên không chọc cô nữa, nhẹ giọng lên tiếng.

“Hôm nay anh ở nhà với em nhé?”

“Công việc anh bận rộn thì cứ đi đi, không cần phải thế đâu.”

“Anh vẫn cảm thấy không an tâm. Dù sao anh cũng đã bảo với Hứa Văn rằng hôm nay anh sẽ không đến công ty rồi.”

Diệp Châu Anh nhìn Sở Bách Nhiên, thấy anh nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn mình thì không nói gì thêm nữa.

- ----

Hôm qua Sở Bách Nhiên ở cùng cô cả ngày, mặc dù sự kiện lúc sáng sớm khiến cả hai đều căng thẳng, nhưng sau đó mọi thứ vẫn trở về như cũ, hai người ở bên nhau vẫn rất vui vẻ.

Dự tính là Chủ Nhật cô sẽ ở nhà thêm một ngày nữa, nhưng suy đi nghĩ lại, hôm nay là hội thảo của một bác sĩ mà cô rất thích, nói đến chủ đề những nghiên cứu về bệnh tăng huyết áp hiện nay và một số cải biên trong các Hướng dẫn điều trị, Diệp Châu Anh cảm thấy rất có ích cho công việc của mình nên không lười biếng nữa. Nhắn tin với Sở Bách Nhiên là hôm nay cô sẽ không ở nhà, rồi thay đồ chuẩn bị đến hội thảo.

Vừa mở cửa nhà ra đã thấy Sở Bách Nhiên áo quần phẳng phiu đứng trước cửa chờ sẵn.

“Anh đứng đây làm gì?”

Sở Bách Nhiên bước tới cúi xuống hôn lên tóc cô một cái, rồi cười cười nói.

“Anh chở em đi rồi anh đi làm, khi nào về thì gọi cho anh.”

“Sao phải phiền phức như vậy, em có xe mà.”

Diệp Châu Anh cầm chiếc chìa khóa xe của mình lên, lắc lắc trước mặt anh. Sở Bách Nhiên đưa tay giật lấy chìa khóa của cô.

“Diệp Châu Anh, bạn trai em chỉ muốn đưa đón em một chút, có thời gian bên em một chút, sao em cứ từ chối thế?”

“Không phải em quan tâm anh sao, đi làm vất vả rồi còn đưa đón em, em có thể tự đi mà.”

“Anh nói rồi, anh thích đưa em đi. Mau đọc địa chỉ cho anh.”

Nói rồi Sở Bách Nhiên nắm tay Diệp Châu Anh kéo đi.