Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng

Chương 106: Đi chết đi!



“Trong vòng hai giờ.”

Ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể hiểu ý nghĩa câu này, nhưng trong nhiệm vụ, khái niệm thời gian đã sớm trở nên mơ hồ.

Một bên là thời gian ngừng trôi trên tàu, một bên là thời gian hỗn loạn trên sân ga, còn cả chiếc điện thoại bị “hỏng” này của Úc Dạ Bạc.

Cho nên điều kiện “trong vòng hai giờ” lấy đâu làm tiêu chuẩn? Nếu là thời gian hỗn loạn của nhà ga thì một lát nữa sẽ đến 14 giờ 8 phút, vượt quá thời gian quy định.

Kể cả có lấy thời gian ngừng trôi trên tàu cũng vậy, mỗi một chuyến tàu đều là một khoảng thời gian khác nhau, cũng vượt qua luôn hai giờ.

Loại bỏ hai điều này ra, như vậy cũng chỉ còn thời gian trên điện thoại của Úc Dạ Bạc.

12 giờ…

Đây là thời gian cậu tỉnh giấc ở ga Lam Tường, cũng là thời gian bắt đầu nhiệm vụ.

Nhưng đồng dạng, thời gian này cũng ngừng trôi.

Nếu thời gian không chảy thì vì sao ở đây lại nói “trong vòng hai giờ”?

Cho nên những lời này không chỉ hiểu theo nghĩa bóng trên mặt chữ, mà là dùng nó như một gợi ý nhắc nhở!

Sau đó kết hợp với các manh mối đã được phát hiện là có thể tìm ra câu trả lời.

Có lẽ manh mối của nhiệm vụ là “trong vòng hai giờ” vượt qua nhiệm vụ trên một hoặc nhiều chuyến tàu bắt đầu xuất phát từ lúc 12 giờ!

Bởi vì quá khó để tìm được Tần Hoài Chu vào thời điểm này… xem ra Úc Dạ Bạc chỉ cần mất mấy chục phút, chỉ cần lên một chuyến tàu có khoảng thời gian gần nhất là có thể hiểu ra được quy luật vận hành.

Nhưng đổi thành một người bình thường không đủ bình tĩnh, tư duy cũng không nhạy bén thì e rằng sẽ không thể tìm được đường thoát khỏi nơi này.

Nghĩ kĩ lại thì, bình tĩnh, tư duy nhạy bén và não phải đủ to là những thứ không thể thiếu.

Thế nên Úc Dạ Bạc cho rằng khả năng cao cách hoàn thành nhiệm vụ là muốn cậu và Tần Hoài Chu hội hợp, sau đó cùng nhau lên tàu ngồi một khoảng thời gian là có thể rời đi.

Cậu kiểm tra lịch trình khởi hành, thời gian thấp điểm là mười phút một chuyến, thời gian chờ mỗi trạm từ năm đến mười phút, từ ga Lam Tường đến ga cuối có mười trạm. Cậu tính sơ qua một chút thì thấy rằng, ngay cả khi rút ngắn thời gian xuống còn hai giờ thì khoảng thời gian giống như vậy phải có hàng trăm.

Điều đó có nghĩa là có hơn một trăm chuyến tàu không lặp thời gian.

Nhưng nếu đến cả một tên số nhọ như Úc Dạ Bạc cũng lên có thể tàu trong khoảng thời gian ngắn thì chứng tỏ trên thực tế không có bao nhiêu chuyến tàu bị rơi vào vòng lặp, hoặc là chúng có quy luật nào đó để Úc Dạ Bạc có thể lên một chuyến tàu trong vòng hai giờ.

Bằng không dựa vào vận may của Úc Dạ Bạc thì đến cả năm cũng không thoát được.

Nhưng mà… suy đoán này của cậu, có hay đúng không?

Đã quen với việc bên cạnh có người ồn ào nhốn nháo, bây giờ bỗng nhiên biến thành một mình khiến Úc Dạ Bạc cảm thấy có chút phiền muộn.

Cậu kéo khóa áo khoác, lấy một điếu thuốc được lén giấu ở bên trong ra ngậm vào miệng, ngay khi cậu đang muốn cầm bật lửa thì lại không sờ thấy đâu.

Hả? Cậu nhớ rõ là có cho vào mà.

Sờ thêm một lần nữa, bên trong có một mẩu giấy gấp nhỏ. Úc Dạ Bạc mở ra, bên trên viết một câu

“Không nên để bật lửa ở trong người.”

Trừ Tần Hoài Chu ra thì còn ai khác nữa?

“……Mẹ kiếp.” Tên đàn ông này là chó à? Thế này mà cũng tìm thấy được?

Úc Dạ Bạc tức điên người, như thể một kẻ nghiện thuốc bị vợ bắt quả tang, tức đến giậm chân, xé nát điếu thuốc trên tay.

Thanh kẹo màu vàng nhạt.

Quả nhiên bên trong cũng bị tráo đổi.

Chàng trai rút thanh kẹo vị chanh trong lõi thuốc lá, cộp cộp nhai nát, theo vị ngọt trôi xuống cổ họng, cuối cùng thần kinh căng chặt cũng được trấn an.

Úc Dạ Bạc bị kẹo mua chuộc quyết định quay về mới tính sổ với tấm thẻ đạo cụ kia.

Ngay khi cậu đang định cất tờ giấy, bỗng vô tình nhìn thấy hàng chữ ở mặt sau.

“Tiểu Dạ, nếu đã nhìn thấy dòng chữ này thì phải chịu trách nhiệm với anh, đồng ý làm bạn trai của anh nhé.”

“Nhé cái cứt.”

Không nói mấy câu dâm đãng thì anh sẽ chết à.

Trước kia Tần Hoài Chu còn biết điều che giấu, nhưng kể từ lần thổ lộ kia, anh như biến thành một con chim công xòe đuôi, nghênh ngang lượn lờ trước mặt Úc Dạ Bạc.

Ngày nào cũng treo mấy câu buồn nôn sến sẩm bên miệng như “Anh thích em”, “Anh ghen rồi”, “Dễ thương quá”, “Làm bạn trai của anh đi”.

Người cần thể diện cây cần vỏ, Tần Hoài Chu thì chẳng cần cái khỉ gì, cũng chẳng biết nói lời âu yếm lãng mạn.

Tuy nhiên mỗi khi Úc Dạ Bạc muốn đánh người thì anh sẽ bày ra vẻ mặt đáng thương nói một câu: “Ừm, em đi chơi game của mình đi, anh không sao hết, cũng không nhất thiết phải đi xem phim. Chỉ là hai hôm trước anh thấy mọi người trên mạng nói hay lắm nên cũng khá mong chờ.”

“Anh không sao đâu.”

“Tiểu Dạ, vì sao em lại chơi game với fans mà không dẫn anh theo? Mà cũng đúng thôi, anh gà thế này nên em cảm thấy anh rất phiền hà đúng không? À, Tiểu Dạ, em có thấy pháo hoa donate 100.000 tệ kia của anh đẹp không?”

“Được rồi, em đừng giận nữa, là anh sai rồi, nếu em không thích thì sau này anh sẽ không nói nữa.”

Sau đó im lặng ngồi trong góc nhà bật chế độ ấm ức, chờ đến khi lương tâm của Úc Dạ Bạc cảm thấy cắn rứt thì quay mặt qua, cứ như sợ Úc Dạ Bạc không nhìn thấy được gương mặt điển trai, dáng người hoàn mỹ và vài cái thẻ ngân hàng đen xì của mình!

Công phu thảo mai của Tần Hoài Chu ngày càng trở nên điêu luyện, còn thêm thuộc tính bông sen trắng, chẳng những bóp chết tình địch từ trong trứng nước mà còn nhận được sự “cưng chiều” của Úc tồi.

Ha, đúng là cậu bị trúng tà rồi.

Sự thật là, mặc dù mỗi ngày Úc thẳng nam luôn cứng mồm cứng miệng, nhưng cũng rất mềm lòng. Còn bị ai kia trêu chọc đến độ giống như có chú nai con chạy loạn trong lòng.

Tất nhiên bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là thoát khỏi nơi này, sau đó lại tính sổ với con hàng kia.

Úc Dạ Bạc kéo dòng suy nghĩ từ trên người ai đó trở về, lại nhìn bộ đếm thời gian, đã hơn một nửa thời gian trôi qua, chỉ còn khoảng năm mươi phút.

Nếu suy đoán của cậu là đúng thì trong khoảng thời gian tiếp theo cậu chỉ cần tiếp tục lên tàu xuống tàu, cho đến khi gặp được Tần Hoài Chu, sau đó tìm được và rời khỏi tàu trong khoảng thời gian là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu suy đoán của cậu là sai… Nếu không thể tìm ra lối thoát trong năm mươi phút, cậu sẽ phải chết.

Mà phương pháp xác minh duy nhất vào thời điểm này là tìm một cách khác hoặc là chờ thời gian đến.

“Tàu sắp vào ga, hành khách vui lòng…”

Nếm được vị ngọt trong miệng, Úc Dạ Bạc lấy lại tỉnh táo. Cậu hít một hơi thật sâu, cho dù là thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn phải tiếp tục.

Vì thế, Úc Dạ Bạc lại bước lên một chuyến tàu mới.

Con quỷ trong chuyến tàu này là một người đàn ông tự tử trên đường ray mấy năm về trước. Nghe nói bởi vì công việc lục đục nên nhất thời nghĩ quẩn nhảy xuống đường ray bị tàu cán nát.

Có người kể rằng khoảnh khắc nhảy xuống đường ray hắn đã hối hận, cuối cùng chết trong đau đớn.

Thi thể biến thành một bãi thịt vụn, bên trong chỉ còn hai tròng mắt và một cánh tay, chúng nó bò tới bò lui ở vách ngoài tàu điện ngầm, phát ra từng tiếng lạch cạch.

Giống như một con thú hoang kinh khủng nào đó nhảy tới nhảy lui trên nóc tàu, phát ra tiếng thét nức nở, từ trong khe hở nhỏ máu tươi xuống sàn nhà, tích thành một vũng máu lớn.

Hiện trường live action phim kinh dị cũng chỉ thế này.

Nó tự cho là đã dọa sợ được Úc Dạ Bạc, do đó chui vào khe hở đoàn tàu tính đánh lén, nào ngờ vừa mới thò ra đã bị một tấm thẻ đạo cụ đánh bật về, lần thứ hai bị nghiền nát.

Giải quyết nó xong, Úc Dạ Bạc dùng bình chữa cháy đập vỡ cửa kính buồng lái, chui vào bên trong nhìn thời gian.

21 giờ 15 phút.

Sau đó để lại tin nhắn cho Tần Hoài Chu rồi xuống trạm, kế đó lại lần lượt lên các chuyến tàu là 6 giờ 30, 8 giờ 40, 19 giờ 35, 13 giờ 45.

“Rầm rầm rầm!”

Úc Dạ Bạc dùng bình chữa cháy lấy được ở trạm nào đó đập cửa kính buồng lái, cũng may sức bộc phát của cậu đủ mạnh, chỉ cần hai ba lần là có thể đập vỡ.

Nhưng bởi thể lực quá kém nên mỗi lần phải dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Thật ra so với lần làm nhiệm vụ đầu tiên vào năm ngoái thì thể lực lúc này của Úc Dạ Bạc đã tăng không ít. Kể từ khi rút được Tần Hoài Chu, lúc nào người đàn ông rảnh là lại lôi cậu ra ngoài bắt ép cậu phải vận động.

Từ một người không đi dạo phố không nổi một tiếng đồng hồ với mẹ thì bây giờ cậu có thể đi dạo với Tần Hoài Chu suốt một buổi chiều cũng không thành vấn đề.

…Nếu hiện tại Tần Hoài Chu cũng ở đây thì tốt rồi.

Lúc này, Úc tồi – người đàn ông theo chủ nghĩa thực dụng vô cùng thành thật.

Nghĩ kỹ lại thì, thật ra anh từng giúp cậu không ít chuyện. Nếu không rút được anh thì mặc dù cậu không đến mức mệt chết trong nhiệm vụ, nhưng để lấy được điểm cấp S cũng rất khó.

Dù sao có mấy lần nhiệm vụ đều là Tần Hoài Chu ra tay, giúp cậu tiết kiệm được rất nhiều sức.

Kể cả đống album kinh dị hiện có cũng không thể thiếu được phần công lao của Tần Hoài Chu.

Đối với chuyến tàu, Úc Dạ Bạc chỉ nhìn thời gian rồi dán tờ giấy ghi chú lên cửa toa xe rồi bỏ chạy.

Chỉ có đoàn tàu thuộc khoảng thời gian hai giờ đổ lại là cậu lúc soát rất kỹ, nhưng cho dù tìm thế nào cũng vẫn không thể thấy được manh mối hữu ích.

Tại sao lại thế này?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cậu không gặp được Tần Hoài Chu cũng không có cách để rời khỏi, dường như tất cả đang rơi vào ngõ cụt.

Tại sao không có manh mối? Cho dù suy đoán của cậu là sai nhưng tàu điện ngầm chỉ lớn cỡ vậy, ngay cả buồng lái cũng bị cậu đập vỡ kính, sao có thể không có manh mối được?

Không chỉ không có manh mối, ngay cả quỷ cũng rất ít gặp.

…Chẳng lẽ cậu sẽ bị vây nhốt mãi mãi ở nơi này?

Nếu không phải đồng đội là Tần Hoài Chu thì Úc Dạ Bạc còn nghi ngờ có phải kẻ kia đã tìm được manh mối rồi rời đi trước một mình không.

Úc Dạ Bạc quen thói cắn khớp ngón trỏ, cố gắng duy trình bình tĩnh.

Qua mấy chục phút đổi trạm nữa, cuối cùng Úc Dạ Bạc cũng trở về ga Lam Tường, cậu nhanh chóng xuống sân ga… nhưng vẫn không nhìn thấy Tần Hoài Chu.

“……Chết tiệt.”

Mới chỉ ngày hôm qua thôi, Úc Dạ Bạc chưa bao giờ từng nghĩ tới một ngày bình thường, trên một chuyến tàu điện ngầm bình thường mà bản thân lại bị vây nhốt một trong thế giới kinh khủng.

Cậu không ngừng lên rồi lại xuống, không ngừng xuyên qua các khoảng thời gian, nhưng ngay đến cả một bóng người sống cũng không thấy. Chỉ mấy chục phút ngắn ngủi mà tưởng như bị kéo dài vô hạn, hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh rất dễ bức điên người.

Cho đến lúc này, bên tai Úc Dạ Bạc chỉ còn tiếng lao xé gió của tàu điện ngầm.

Thậm chí cậu còn hoài nghi có phải đám người chết không rõ lý do những năm gần đây cũng bị vây chết theo kiểu này không?

Úc Dạ Bạc quyết định xuống trạm này chờ thêm lần nữa, xem Tần Hoài Chu có xuống trạm hay không.

Cậu cũng không hề chú ý, thời gian trên đồng hồ đếm ngược đã được sáu nghìn giây.

Đợi thêm một lát, đột nhiên Úc Dạ Bạc nghe thấy có tiếng bước chân vang trong đường hầm bên trái. Cậu dõi mắt về phía đường hầm qua lớp cửa kính đóng chặt.

Trong bóng tối, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi xổm dưới đất.

Tần Hoài Chu, anh đang ở trong đường hầm?!

Sau khi cánh cửa tàu điện ngầm trước mặt cậu từ từ mở ra.

Giữa lúc Úc Dạ Bạc đang ngây người, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo từ sau lưng đẩy mạnh cậu xuống.

Chết tiệt! Đó ảo ảnh do quỷ tạo ra!

Úc Dạ Bạc không hề phòng bị, cơ thể nghiêng về phía trước, hai tay vẫy vùng trong không khí nhưng không bắt được gì, ngã xuống đường ray bên dưới.

Khoảnh khắc Úc Dạ Bạc rơi xuống, cậu nghe thấy tiếng xé gió của tàu điện ngầm phía xa xa, bên trong bóng tối cũng hiện lên hai bóng đèn trước đầu tàu điện ngầm.

Với tốc độ này, nhiều nhất chỉ ba giây sau nó sẽ qua đây.

Cậu tiêu đời rồi!

Tim Úc Dạ Bạc lạnh ngắt, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái chết cách gần mình thế này.

Trong đầu cậu bỗng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Bục sân ga không cao, cậu có thể leo lên, nhưng con quỷ vẫn còn ở trên đó và nó có thể đẩy cậu xuống bất cứ lúc nào.

Nếu đứng lên chạy thì sao? Sau khi tàu điện ngầm vào ga sẽ dừng lại, bây giờ cậu đang đứng ở vị trí đầu tàu, biết đâu nếu chạy ngay về phía trước sẽ sống được.

Trong đường hầm tàu điện ngầm thường có các lỗ bị đóng và đường ống nước thải, chui vào là có thể thoát được một kiếp.

Nhưng… cậu biết, cậu vốn không chạy nhanh được như vậy.

Cậu chết chắc rồi, sẽ bị tàu điện ngầm nghiền thành bãi thịt vụn.

Giữa luồng ánh sáng chớp nhoáng, đoàn tàu đã bắt đầu tiến vào ga. Đột nhiên có một dáng người cao lớn vọt qua, một phát đạp văng nữ quỷ đang nằm sấp trên sân ga cười hì hì, cứ như là từ trên trời giáng xuống.

Úc Dạ Bạc còn chưa kịp thấy rõ là ai thì đã bị người nọ ôm eo đẩy mạnh lên trên.

“Tiểu Dạ, nắm chặt!”

Là anh sao?!

Cánh cửa thủy tinh trước mặt khép lại, ngay giây cuối cùng trước khi khép, người đàn ông đã đẩy được cậu lên.

“Tần Hoài Chu!” Úc Dạ Bạc xoay người định kéo anh lên.

Nhưng cánh cửa đã gần như sắp khép chặt.

Xong rồi!

“Tần Hoài Chu, anh mau chạy về phía trước!” Úc Dạ Bạc vội vàng hét lên, với tốc độ của Tần Hoài thì có lẽ sẽ chạy được.

Không cần cậu nói, người đàn ông đã xoay người bỏ chạy.

Tàu điện ngầm xé gió lao qua, nhưng mà một chuyện khiến Úc Dạ Bạc không ngờ đã xảy ra:

Cũng không biết vì sao mà lần này tàu điện ngầm vào ga không giảm tốc dừng lại, chẳng những thế còn lao qua mặt Úc Dạ Bạc, nghiền bánh tàu qua người Tần Hoài Chu!

Đồng tử của Úc Dạ Bạc co lại, sau một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm trong khiếp sợ, cậu thất thanh gào: “Tần Hoài Chu! Tần Hoài Chu!”

Vành mắt chàng trai đỏ hoe, cậu không để ý đến đoàn tàu vẫn đang chạy, nâng bình chữa cháy đập cửa kính ầm ầm, từng chút từng chút, mảnh thủy tinh văng tung tóe làm rách mặt cậu.

Khi tàu điện ngầm lăn bánh thì cửa kính cũng bị vỡ, cậu đá văng đống mảnh kính lởm chởm xung quanh rồi nhảy xuống sân ga.

Chỉ có vài mét ngắn ngủn nhưng bàn tay cầm điện thoại của Úc Dạ Bạc lại không ngừng run rẩy, ngay cả chân cũng run run, kể cả khi đối mặt với tử vong cậu cũng không lo lắng thế này.

Trong bóng tối, cậu nhìn thấy máu, đầy máu!

Úc Dạ Bạc bước về phía trước vài bước.

Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu…

Cậu không ngừng tự lừa gạt lòng mình, chắc chắn chỉ là ảo giác do quỷ tạo ra. Nhưng chẳng mấy chốc, khung cảnh trước mắt như khiến cơ thể cậu như rơi vào hầm băng, máu khắp người như đông cứng lại. Rầm một tiếng, bình chữa cháy trên tay rơi xuống đất.

Cậu khom lưng chạm vào cơ thể Tần Hoài Chu.

Lần này không phải ảo giác, Tần Hoài Chu thật sự bị tàu điện ngầm nghiền nát. Anh nằm sấp trong đường ray, cả người dính đầy máu, tay trái và chân phải gần như biến dạng, buông thõng trên mép đường ray, nửa người bên dưới nhầy nhụa máu thịt.

“Tần…” Hoài Chu, Úc Dạ Bạc không thể tin được những gì nhìn thấy trước mặt, cậu há miệng muốn gọi tên người đàn ông, song lại phát hiện bởi vì sợ hãi và lo lắng tột độ nên không thể phát ra bất cứ tiếng nào.

Tần Hoài Chu, chẳng lẽ anh đã chết rồi?