Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng

Chương 122: Trà sữa vị khoai dẻo



Sự thật chứng minh Úc Dạ Bạc luôn có một vài suy nghĩ khác người thường.

“Cướp việc làm ăn?” Hai mắt Niếp Nhi trợn tròn: “Công tử, công tử, vậy là có ý gì?”

“Nghĩa trên mặt chữ.”

“Không phải chỉ là cái app trên điện thoại sao, tôi cũng có thể làm được.”

Tốt xấu gì Úc Dạ Bạc cũng là một cử nhân hệ máy tính của Đại học Y, mấy chuyện tạo app như này với cậu chỉ là trò mèo.

Trước đây cậu từng nói, để làm một app giống như Nhiệm vụ kinh dị không khó, cái khó chính là vấn đề huyền học tâm linh, làm sao để người và quỷ cùng chung một không gian, làm sao để đạt được giá trị tâm nguyện.

Tuy nhiên không phải bây giờ có tinh linh nhỏ tự mình đưa tới cửa sao.

Nếu tinh linh nhỏ có thể giấu giá trị tâm nguyện làm của riêng, vậy chắc nó sẽ không thấy khó khăn khi làm công việc bán thời gian đâu nhỉ? Dù sao ước định của nó và người kia chỉ là… nó giúp gã thiết lập nhiệm vụ kinh dị, hai người cùng nhau phân chia giá trị tâm nguyện.

Trong đó đâu nói đến việc kiếm khoản thu nhập thêm, càng không nói đến việc không thể giúp người khác kiếm giá trị tâm nguyện cùng.

Lại nói, tinh linh nhỏ này thật sự ngây thơ đến độ hơi ngốc. Rõ ràng nó mới là máy thu thập tâm nguyện chính thống, mới là cốt lõi của hệ thống hoạt động này, ấy thế mà mỗi lần chỉ để cho mình chút giá trị tâm nguyện đủ sống, phần lớn đều giao sạch cho kẻ kia, dẫn đến bây giờ đối phương ăn phát phì, còn bản thân nó trở thành người bị áp bức.

Quá thảm.

“Tần Hoài Chu, anh hỏi tinh linh nhỏ coi nói có thể làm được không?”

Nếu như đến năng lực này mà còn không có thì Úc Dạ Bạc cũng bó tay với nhóc ăn hại kia.

Tần Hoài Chu: “Nó nói nó không phải tinh linh nhỏ, nó là ý chí của tinh thần con người, là cơ thể thần thánh được sinh ra ở giữa, bất tử từ cổ chí kim, là… chậc, cục cưng, em chờ chút.”

Cũng không biết người đàn ông đã làm gì với nó mà một giây sau, câu trả lời bỗng trở nên dứt khoát liền mạch: “Nó nói nó có thể làm.”

“Còn khen em là thiên tài, sao trước kia nó lại không nghĩ ra cách này nhỉ.”

Úc Dạ Bạc cũng không vì thế mà đắc ý, thậm chí còn cảm thấy so sánh với nó chính là vũ nhục bản thân: “…Phàm là nó có chút thông mình thì đã không bị lừa đến nước này.”

App: Hu hu hu! Người ta không phải tinh linh nhỏ mà!

Phương Vân Thư và Niếp Nhi vẫn hơi không hiểu, đầu đặt trên bàn, khóe mắt mở to còn đang rỉ máu, họ tò mò hỏi: “Công tử, cụ thể là cướp thế nào?”

Trước kia Úc Dạ Bạc còn lo đám quỷ hồn và app có phải là cùng một phe không, bây giờ mới hiểu chúng nó cũng coi như là người bị hại.

Trên thực tế thì việc này cũng giống như mở công ty, nếu tinh linh nhỏ có thể cảm ứng được quỷ hồn và con người thì Úc Dạ Bạc chỉ cần ra tay trước, cướp “khách hàng” (người có ước nguyện), hoàn thành “công việc” (thực hiện điều ước) là có thể thu tiền (giá trị tâm nguyện).

Dựa theo cách nói của tinh linh nhỏ thì kẻ kia có rất nhiều giá trị tâm nguyện trong tay, cũng chính bởi vì nhiều nên khi việc làm ăn bị cướp gã sẽ không phát hiện được ngay.

Đó cũng là tiền đề cho sự “phát triển đáng lo ngại”.

Giai đoạn đầu bọn họ có thể hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn để đạt được giá trị tâm nguyện, đợi đến khi tích lũy đủ để có thể vận hành app thì sẽ lấy mô hình nền tảng hoạt động.

Quỷ thì dễ xử lý rồi, bình thường chúng chỉ có oán khí quá nặng chứ không có tâm tư gì khác, chỉ cần đạt thành nguyện vọng là được, những thứ khác không quan tâm. Nhưng làm thế nào để câu thông với con người? Liệu người bình thường có tin vào điều này không? Tất nhiên bọn cậu sẽ không cưỡng chế kéo người “tìm đường chết” như app Nhiệm vụ kinh dị.

Bây giờ bọn họ chưa có sức mạnh để làm như vậy, nhưng cho dù có thì Úc Dạ Bạc cũng không muốn làm.

Nếu không thì cậu có khác gì kẻ chỉ biết quan tâm kiếm điểm giá trị tâm nguyện mà mặc sống chết của người khác.

“Khởi đầu như vậy là quá chậm.” Tần Hoài Chu nói: “Chúng ta chỉ có hai người.”

Tâm nguyện của quỷ có lớn có bé, nhỏ thì một ngày là giải quyết xong, lớn thì không nói trước được, có thể là một tuần, hai tuần thậm chí là dăm bữa nửa tháng. Trước đó Úc Dạ Bạc từng nghe có người làm nhiệm vụ kéo dài những hai mươi ngày.

Cho dù có thẻ đạo cụ hỗ trợ thì cũng vẫn chậm một chút, nếu tính thời gian theo năm thì kẻ kia gần như bất tử, bọn họ đấu không nổi gã.

“Nếu đã muốn cướp việc làm ăn không bằng chúng ta bắt đầu luôn từ bây giờ.” Tần Hoài Chu ngồi nghiên cứu quy tắc do app gửi qua, phát hiện có một lỗ hổng: “Quy tắc giao dịch của app là: nguyện vọng của quỷ hồn phải do người làm nhiệm vụ tương ứng hoàn thành, chỉ khi đó app mới có thể lấy được giá trị tâm nguyện do quỷ hồn trả.”

“Nói cách khác, nếu như người hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn là kẻ khác thì giá trị tâm nguyện sẽ không đi vào trong app.”

Cũng giống như một công ty chưa đáp ứng được yêu cầu của khách hàng, lúc này có công ty khác nhảy vào đáp ứng được, cho nên số tiền khách hàng trả sẽ đến tay của công ty sau.

Tất nhiên giao dịch trên thương trường nhất định phải ký hợp đồng, do đó loại hành vi ăn chặn này không thể xảy ra. Nhưng ở đây app và quỷ hồn lại không có ký kết khế ước.

Bởi vì trên thực tế loại tình huống này không thể xuất hiện. Thứ nhất, người bình thường không thể nhìn thấy quỷ, sẽ bị cô lập bên ngoài nhiệm vụ.

Còn người làm nhiệm vụ thì sao? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ không ở lại quỷ trạch nữa.

Vì vậy việc bọn họ làm giống như chui vào lỗ hổng của quy tắc.

Mọi người đều biết tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ kinh dị không tính là cao, đặc biệt với những nhiệm vụ có độ khó lớn, tỷ lệ tử vong cũng lớn không kém phần. Giống như nhiệm vụ quỷ váy cưới lần trước, dựa theo trí nhớ của Phương Vân Thư và Niếp Nhi thì đã có ít nhất ba đợt người làm nhiệm vụ, trong đó số người chết chiếm một nửa, những người này không hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên cũng không có giá trị tâm nguyện sinh ra.

Cho nên đối với người kia mà nói, một nhiệm vụ khó không ai hoàn thành được là chuyện hết sức bình thường, căn bản sẽ không ngờ đến việc bị “cướp mối” làm ăn.

Đây lại là một khoảng trống khác có thể chen vào.

Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu tranh giành “mối làm ăn”, đồng thời còn có thể cướp những người làm nhiệm vụ khác và “khách hàng” quỷ hồn.

Nhất cử lưỡng tiện.

“Khoan đã, không phải giá trị tâm nguyện của quỷ váy cưới cũng bị lấy đi kiểu này sao?” Lúc trước đạt được quỷ váy cưới cũng là hoàn thành nhiệm vụ ở bên ngoài.

“Giá trị tâm nguyện lúc đó đâu? Tinh linh nhỏ?”

“Tôi không phải tinh linh nhỏ!” App nhỏ giọng phản bác: “Tôi lấy… nhưng không phải sau đó dùng để cứu Tần Hoài Chu rồi sao? Bằng không sau khi bị tàu điện ngầm cán qua còn sống được chắc, lại còn bình phục nhanh như vậy?”

Được rồi, vì là dùng trên người bạn trai nên Úc Dạ Bạc tha thứ cho nó chuyện tự tiện hút giá trị tâm nguyện.

Phương Vân Thư và Niếp Nhi nghe xong kế hoạch của hai người đều cảm thấy vô cùng phấn khích: “Quá đỉnh! Giống y như đang diễn phim ấy!”

Bây giờ hai cô gái này đã trở nên nghiện phim truyền hình, lúc nào cũng thấy hứng thú với mấy chuyện mạo hiểm kích thích, dường như đã quên mất sự tồn tại của bản thân cũng kích thích không kém phần.

“Nhưng chúng ta phải làm thế nào để cướp ‘mối làm ăn’? Tinh linh nhỏ có thể bị bại lộ không? Nếu để lộ nhiều dấu vết thì có bị kẻ xấu kia phát hiện không?”

Sao đến cả mấy cô cũng… App buồn bực ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn: “Tôi là ý chí của Nhiệm vụ kinh dị!”

Gì mà tinh linh nhỏ chứ, không thể cho nó chút mặt mũi sao?!

“Vậy mày có thể làm được không?”

App khóc thút thít: “Có thể, nhưng không thể làm thường xuyên, tôi sợ bị phát hiện.”

“Không sao. Bây giờ đã có một đơn hàng sẵn rồi.” Úc Dạ Bạc lấy điện thoại, mở khung chat của Trác Lê: “Đêm mai ở nhà ma thần bí thành phố K.”

Từ ảnh chụp màn hình nhiệm vụ Trác Lê gửi tới, có thể thấy quy tắc nhiệm vụ lần này vô cùng đơn giản.

[Yêu cầu người làm nhiệm vụ đến nhà ma trong công viên Hoan Nhạc thành phố K vào lúc 6 giờ tối ngày 29 tháng 4 năm 2021 và hoàn thành dự án mê cung trong nhà ma.]

[Lưu ý: Hãy chú ý tuân thủ các quy tắc của trò chơi mê cung trong nhà ma.]

Thoạt nhìn, dường như đây chỉ là một quy tắc trò chơi mê cung trong nhà ma bình thường.

Nhưng trên thực tế sau khi Trác Lê đã điều tra qua, thành phố K có công viên giải trí Hoan Nhạc, nhưng bên trong không có nhà ma nào cả, đừng nói nhà ma, cho dù là cơ sở vật chất liên quan tới nhà ma cũng không có.

Vậy ngôi nhà ma ám này ở đâu?

Hơn nữa tuần trước bởi vì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trong công viên nên trước mắt nơi đây đang trong giai đoạn ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, bây giờ bên trong công viên không có ai.

Trác Lê vô cùng bối rối: “Anh Úc, anh bận xong chưa? QAQ Em đang trên đường đến sân ga, cũng may hôm nay là thứ sáu, chứ nếu không mẹ em đánh chết em rồi!”

“Đi tàu?”

Ngồi tàu cao tốc từ thành phố Y đến thành phố K cũng mất ít nhất tám giờ, bây giờ mà đi thì 3 giờ mới đến nơi.

“Haizzz.” Trác Lê nói xong chua xót lau nước mắt.

Là một học sinh nghèo khổ cũng không dễ dàng. Nhà cậu nhóc không tính là quá giàu, bình thường đi học bố mẹ chỉ cho mấy trăm tệ tiền tiêu vặt hàng tháng, mà chút tiền Nhiệm vụ kinh dị cho đi vài lần làm nhiệm vụ là hết sạch.

Úc Dạ Bạc: “…”

Cậu chuyển cho Trác Lê 3000 tệ: “Sáng mai nhóc kiếm máy bay mà đi, nếu đến bên kia thì tìm hiểu tình hình trước. Nhưng nếu thấy căn nhà ma ám cũng tuyệt đối đừng vào luôn.”

Có vết xe đổ của nhiệm vụ trốn tìm, tất nhiên Úc Dạ Bạc sẽ không muốn đi vào địa điểm nhiệm vụ trước thời gian quy định.

Đặc biệt là Trác Lê ngốc nghếch thế kia, đi vào có khác nào chịu chết.

Nghe Úc Dạ Bạc nói cũng đang mua vé máy bay, sáng mai chuẩn bị bay qua, Trác Lê cảm thấy sướng muốn chết: “A a a a a, anh Úc, anh Úc tốt quá, anh đúng là anh trai ruột của em! Hôn gió.jpg”

Tần Hoài Chu lạnh lùng ôm Úc Dạ Bạc từ phía sau, gác lên vai cậu, hừ lạnh một tiếng: “Ha ha, hôn cái gì mà hôn, đồ ngu ngốc chỉ biết nịnh nọt.”

Đang yên đang lành mắng người ta làm cái gì, Úc Dạ Bạc có chút khó hiểu.

Đợi đến khi cậu nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt ai kia, cuối cùng đầu gỗ vạn năm cũng như hiểu ra được gif: “…Không phải anh đang ghen đấy chứ?”

“Bây giờ em mới biết à?”

Ngày nào Úc Dạ Bạc cũng có đủ loại fan thổ lộ tặng quà, nhóm đạo cụ cũng muốn lên ngôi, bây giờ ngay cả thằng nhóc fan cuồng nọ cũng dám lớn mật hôn gió.

Tần Hoài Chu đã ghen ê răng từ lâu rồi có được không hả?

Úc Dạ Bạc lại càng khó hiểu: “Thế này thì có gì chứ? Anh đừng nhỏ mọn như vậy.”

Chỉ là một cái emoji thôi chứ có hôm lên mặt thật đâu.

Đừng nhỏ mọn à.

Nghe xem, đây chính là cách nói chuyện của mấy tên trai đểu!

“Anh nói cục cưng này.” Tần Hoài Chu nắm vai Úc Dạ Bạc xoay qua, bá đạo dùng một ngón tay nâng cằm cậu: “Rõ ràng trước kia em đáng yêu như thế, ngày nào cũng gọi anh ơi anh à, sao bây giờ lại đểu thế này, nói coi em học theo ai?”

Tất nhiên Úc Dạ Bạc sẽ không nhận cái mũ trai đểu trai tồi, cậu dùng ngón tay chọc ngực đẩy anh ra: “Anh chuyển chút tiền cho Đặng Tường, bảo cậu ta điều tra sự cố tử vong ngoài ý muốn của công viên giải trí.”

“Tiểu Dạ.” Nào ngờ Tần Hoài Chu lại thuận thế đặt cằm lên trên hổ khẩu, môi dán sát vào yếu hầu cậu rồi hôn chụt một cái.

(*) Hổ khẩu: Vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ.

Úc Dạ Bạc như bị điện giật lập tức trốn về phía sau, nhưng Tần Hoài Chu lại nhanh tay ôm eo không để cậu trốn.

Chậc chậc chậc, hai cái con chim cu đang trong giai đoạn yêu đương nóng bỏng!

Niếp Nhi lộ ra vẻ mặt “hiểu rõ”, vô cùng thức thời kéo Phương Vân Thư chuồn đi, còn không quên đóng cửa hộ.

Nào ngờ vừa đi ra cửa đã gặp quản gia mới tỉnh dậy, người đàn ông trung niên xui xẻo vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nữ quỷ mặc váy cưới đỏ ôm một cái đầu lơ lửng giữa hành lang.

“A a a a!” Quản gia bị dọa ngất xỉu tại chỗ.

Đáy lòng Phương Vân Thư thầm nói một câu “Xin lỗi”, sau đó vội vàng nép vào chân tường bay đi, chuẩn bị tìm hai đứa nhóc đang nghịch nước.

Mà trong căn phòng đằng sau, cánh cửa vừa khép lại, Tần Hoài Chu đã ôm Úc Dạ Bạc ném lên giường, hôn triền miên từ cổ đến má.

Úc Dạ Bạc bị hôn đến phát ngứa, theo bản năng muốn đẩy anh ra: “Tần Hoài Chu, anh làm cái gì vậy?”

“Em nói xem?” Tần Hoài Chu đứng ngược sáng nên không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.

Bản năng mách bảo Úc Dạ Bạc có chỗ nguy hiểm, giống như bị sói đói rình mò, không hiểu sao cậu bỗng rùng mình một cái.

“Anh…” Úc Dạ Bạc đang định nói gì đó thì bờ môi đã bị hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông bao trùm, đầu lưỡi bá đạo cạy mở khớp hàm rồi xông thẳng vào trong, liếm từ hàm trên liếm xuống, chiếm lấy những nơi sâu hơn.

Sau vài lần hôn, kỹ năng hôn của Tần Hoài Chu đã tiến bộ vượt bậc, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, hôn đến độ Úc Dạ Bạc cảm thấy choáng váng, hai má lại nóng bừng, đợi mãi mới được buông ra, cậu vội vàng đẩy anh: “…Ngày mai chúng ta còn phải đến thành phố K.”

Giọng nói cậu đã mềm đi không ít, đôi môi trong suốt nhuốm chút mùi vị của tình dục mê người.

Thanh niên vẫn luôn lạnh lùng cấm dục bỗng lộ ra vẻ mặt này, thật sự khiến cho người ta muốn chết vì cậu.

“Không sao.” Tần Hoài Chu ỷ vào sức lớn đè ngược cậu về.

“Không, thật sự là không được…” Úc Dạ Bạc ngăn lại bàn tay đang muốn cởi nút áo của mình: “Em sợ ngày mai ngủ quên…”

Cậu hiểu rất rõ thể lực của bản thân, hơn nữa… Là một tên độc thân từ trong bụng mẹ, bản năng của cậu luôn có một chút sợ hãi đối với loại chuyện này.

Đã lên tới giường thì nhím nhỏ màu hồng cũng bị lột mất tầng lông gai sắc nhọn.

“Vậy được rồi.” Tần Hoài Chu cảm thấy vô cùng nuối tiếc, nhưng anh cũng không có khả năng ép buộc cậu, chỉ đành hôn lên chóp mũi đáng yêu của Úc Dạ Bạc.

Còn may…

Ngay khi Úc Dạ Bạc muốn thở phào nhẹ nhõm thì người đàn ông không có chút nào gọi là muốn đứng lên, trái lại còn hơi dùng sức cắn lỗ tai cậu, giọng nói trầm thấp gợi cảm.

Anh khẽ thì thầm bên tai cậu: “Nhưng mà bây giờ cục cưng cũng không thoải mái đúng không? Để anh giúp em.”

……

Đệt đệt đệt đệt đệt.

Lạnh quá.

Úc Dạ Bạc cố giữ bình tĩnh, tuy nhiên trong nháy mắt này, cậu bỗng sụp đổ hoàn toàn, rơi vào khoảng trống…