Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 73: Lư hương Tam Đàn



Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 73: Lư hương Tam Đàn

Phạm Lam nhớ tới lúc đại chiến với Dung Lăng, trong một nháy mắt cô từng có nhìn thấy những mảnh vỡ của lư hương Tam Đàn, lẽ nào chính là cái lư hương lúc đó?

Tim cô đập thình thịch. Căn cứ theo cách nói của Hạo Ngọc là nếu Thiên Nhãn của cô và Càn Khôn Tam Tài đại trận dung hợp với nhau thì cô nhìn thấy thứ gì đó, rất có thể chính là vì Tam Tài đại trận để cho cô nhìn thấy... tuyệt đối không phải là ảo giác gì mà là manh mối trọng đại liên quan.

Mẹ ơi! Cái tà giáo nát này có thôi không đây!

Phạm Lam vội gọi điện thoại cho Kế Ngỗi.

"Này, Kế Ngỗi, hồn phách Thiên Duyên thánh nữ kia còn cứu được không?"

*

Ba mươi phút sau, Phạm Lam đứng trong phòng ICU của Bệnh viện Trung ương Tam Giới. Thiên Duyên thánh nữ nằm ở trên giường, quanh thân bao phủ một tầng kết giới trong suốt, hồn thể lộn xộn của cô ta bay tới bay lui trong kết giới, giống như từng đám bông liễu bay lơ lửng.

"Tình hình của cô ta sao rồi?" Phạm Lam hỏi.

Bác sĩ mở bệnh án ra: "Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới thi triển thuật tu bổ hồn thể, nhưng hiệu quả rất kém, chỉ có 5,77% hồn thể được nhập vào thân thể, trí nhớ khôi phục 1,24%, hệ thống trung tâm tinh thần rối loạn, chỉ có thể duy trì thể tích sinh mệnh cơ bản, cộng thêm giá trị công đức đã gần giá trị tới giới hạn tiêu cực đầu tiên..."

"Có thể giải thích bằng tiếng Quan Thoại không?"

"Bỏ cuộc đó, hồn thể và thân thể đều không cứu được." Bác sĩ đóng bệnh án lại.

Phạm Lam vỗ ót: "Các tín đồ khác của Thiên Duyên thánh giáo đâu? Không để lại nhân chứng gì sao?"

"Giáo chúng nhân tộc bình thường đều dùng Quy Nguyên chú thay thế ký ức, trở về cuộc sống bình thường, các tín đồ cao tầng rải rác ở thất mạch, tổng cộng có sáu vị 'Tu Vân đạo trưởng', đều bị nhốt ở Ma Đô Thành Hoàng Thuộc chờ phán xét." Dung Mộc lướt điện thoại di động: "Nếu như đề nghị thẩm vấn thì quá trình ước chừng cần tám năm chín tháng."

Phạm Lam: "..."

"Còn một Tu Vân đạo trưởng đang nằm ở cách vách kìa." Kế Ngỗi nhắc nhở.

"Đúng vậy ha!" Phạm Lam vội vàng xông vào phòng bệnh bên cạnh: "Đào Khôi, rời giường làm việc!"

"Mẹ kiếp?!" Cổ Đạo Lâm nhảy dựng lên: "Bà nội của tôi ơi, dọa chết tôi rồi!"

"Đào Khôi đâu?!" Phạm Lam chỉ vào chiếc giường trống rỗng kêu lên.

"Một giờ trước tỉnh lại, đi WC rồi..."

"Đi WC tận một tiếng?"

"Vâng..."

Phạm Lam trực tiếp xông về phía nhà vệ sinh nam, nhưng còn chưa tới cửa đã bị Kế Ngỗi túm cổ áo quăng sang một bên, Dung Mộc còn nắm lấy cổ tay cô giống như sợ cô bay đi mất vậy.

Kế Ngỗi xông vào, vài giây sau bước ra.

"Bên trong không có ai cả."

*

Đào Khôi biến mất.

Dưới mí mắt của đông đảo thần tộc

Trong kết giới phòng hộ hoàn chỉnh của bệnh viện trung ương Tam Giới, biến mất không hiểu lý do.

Thật không thể tin được.

Kế Ngỗi và Ất Nhĩ điều động camera giám sát, chỉ thấy Đào Khôi đi vào phòng vệ sinh rồi không đi ra nữa, trước khi Kế Ngỗi bước vào phòng vệ sinh thì không có bất kỳ người nào ra vào.

Sau khi loại trừ khả năng "camera giám sát bị người ta động tay", "kết giới bệnh viện bị phá hư", "Đào Khôi tu luyện thành công ẩn thân chú", Ất Nhĩ đưa ra kết luận "Đào Khôi có thể rơi vào bồn cầu bị cuốn trôi rồi".

(Lại đây cho em lạy anh cái Ất tiên sinh)

Phạm Lam thậm chí còn nghĩ ra biện pháp lâu đời và hiệu quả nhất... bắt Ly Trạch đến phòng vệ sinh ngửi manh mối. Tuy nhiên... Bệnh viện Trung ương Tam Giới tiếp nhận hơn 80% bệnh nhân đều là yêu tộc, ví dụ: Gấu, sói, chồn thôi, chuột, chim... Mùi nhà vệ sinh kia... Ly Trạch vừa đi vào miệng lập tức sùi bọt mép, thiếu chút nữa là hồn quy đại địa.

Bạch Huyên và Hắc Diệp cho biết, địa giới cũng không nhận được thông báo về việc hồn thể Đào Khôi nhập cảnh, chứng tỏ Đào Khôi vẫn còn sống. Kế Ngỗi lấy ba bữa thịt nướng làm cái giá, nhờ Cơ Đan phát động nhân mạch đi tìm Đào Khôi, nhưng mà không phát hiện được gì.

Dung Mộc cuối cùng học được cách đi cửa sau, mang cho Dương Tiễn hai chai nước ép trái cây tươi, cuối cùng cũng được ưu tiên thẩm vấn sáu vị Tu Vân đạo trưởng kia, kết quả cực kỳ làm cho người ta uể oải, bọn họ không có bất kỳ manh mối nào về lư hương Tam Đàn.

Ngay khi mọi người cho rằng vụ án này tám phần trăm sẽ thành án treo, thì tuyệt đối không nghĩ tới, miếu Thổ Địa khu Thanh Long lại tới một vị khách bất ngờ.

*

Ngày thứ năm Đào Khôi mất tích, Phạm Lam đang cùng Dung Mộc và Bính Thiện tra cứu tư liệu điển tịch của lư hương Tam đàn, Ly Trạch nằm lật bụng ngủ say trên bệ cửa sổ, Kế Ngỗi cẩn thận bóc hạt Kỳ Lân quả Thiên sơn mạch, nghe nói thịt quả Kỳ Lân có đặc hiệu củng cố thần quang, nhưng hạt kỳ lân quả lại độc, có thể làm cho Thần tộc sinh ra ảo giác.

(Cái quả như xuân dược í, mọi người nhớ hem... trong bộ hắc bạch đó haha)

Đột nhiên, Ly Trạch trèo lên từ bệ cửa sổ, tứ chi đứng thẳng, đầu cổ nhướng cao giống lúc nào cũng có thể xông ra ngoài chiến đấu.

Một giây sau, một người đàn ông xuất hiện và gõ cửa rất lịch sự.

"Dung Mộc thượng thần, Ly Trạch đại nhân, xin hỏi hiện tại các ngài có rảnh không?"

Môi hồng răng trắng, mắt mày mị hoặc, là tộc trưởng đương nhiệm của Hồ tộc, Cửu Hạ.

*

Phạm Lam đứng lên đi uống nước ép quả Kỳ Lân, cảm thấy không khí trong phòng làm việc cực kỳ quái dị.

Dung Mộc và Kế Ngỗi ngồi ở phía sau bàn làm việc của Trù Thần, đem vị trí chính giữa của thần Thổ Địa nhường cho Ly Trạch. Một con hồ ly màu đỏ rực nghiêm trang ngồi trên chiếc ghế lớn, muốn bày ra tạo hình đức cao vọng trọng, nhưng nhìn thế nào cũng cực kỳ buồn cười.

Càng buồn cười chính là Cửu Hạ hình như đã thoát thai hoán cốt, hoàn toàn không có kiểu ăn nói bóng gió như lần trước nữa mà ngược lại biểu hiện rất cung kính.

"Tộc trưởng đến đây, không biết có chuyện gì?" Ly Trạch ngửa cằm hỏi.

Cửu Hạ Tất cung kính hành một lễ: "Khởi bẩm Ly Trạch đại nhân, chuyện lúc trước ngài bảo tôi điều tra có manh mối rồi?"

Ly Trạch: "Cái gì?!"

Cửu Hạ lấy điện thoại di động ra lướt vài cái, một quyển trục bay lên không trung rồi từ từ mở ra.

Đó là một tấm bản đồ, chính xác mà nói thì là một tấm bản đồ của Ma Đô.

Cửu Hạ: "Trải qua sự kiên trì điều tra của hồ tộc, cuối cùng chúng tôi cũng điều tra được chỗ sản xuất đồ giả lư hương Tam Đàn."

Một chấm đỏ sáng lên trên bản đồ, lúc sáng lúc tối.

[Ma Đô, khu Chu Tước, 89,99 độ vùng Thanh Bạch]

*

Ma Đô, quận Chu Tước 89,99 độ Thanh Bạch, địa chỉ của con người, là một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Ma Đô.

Lúc bọn người Phạm Lam đến thì trong ngoài nhà máy bị mấy trăm con Hồ tộc vây kín không kẽ hở, bọn họ giơ cao thủ phù, màn hình điện thoại di động bắn ra tầng tầng lớp lớp hồng quang dệt thành một kết giới thật lớn trên không trung. Kết giới này có hình dạng rất giống với "Giới chú" của Thần tộc sau khi khởi động, nhưng độ ổn định lại kém hơn rất nhiều, quang văn bề ngoài liên tục rung động giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn vậy.

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng gợn sóng rít gào của kết giới.

Một hồ tộc nam mặc âu phục đen đi đến nghênh đón.

"Bái kiến tộc trưởng."

Cửu Hạ: "Thế nào?"

"Tất cả đều ở bên trong."

Cửu Hạ gật gật đầu, thi lễ với Ly Trạch nói: "Ly Trạch đại nhân,việc này là việc đại sự, chúng tôi không dám tự ý đưa ra quyết định cho nên đặc biệt mời ngài đến chủ trì công đạo."

Ly Trạch ngồi trên cánh tay Dung Mộc "ừ" một tiếng.

"Dung Mộc thượng thần, Kế Ngỗi thượng thần, việc này liên quan đến cơ mật hồ tộc, nếu có thế, xin cho phép Hồ tộc tự mình xử lý."

Dung Mộc: "Chuyện liên quan đến Lư hương Tam Đàn là việc trọng đại, nếu thật sự có vi phạm pháp luật thì nhất định phải báo lên thiên đình xử lý."

"Vâng vâng. Vậy... còn phiền Dung Mộc thượng thần nói vài lời tốt đẹp thay Hồ tộc chúng tôi."

Dung Mộc nhìn thoáng qua Ly Trạch trong ngực.

Ly Trạch vẫn là tạo hình hiên ngang khí thế kia, chỉ là râu có hơi giật giật.

"Dung mỗ sẽ cố gắng." Dung Mộc thở dài nói.

"Đa tạ đa tạ."

Phạm Lam cảm thấy cách nói chuyện của tên Cửu Hạ này trước sau rất mâu thuẫn.

Nếu như anh ta cảm thấy chuyện này liên quan đến cơ mật hồ tộc vậy thì vì sao không lặng lẽ giải quyết mà nhất định phải xa ngàn dặm tìm bọn họ tới chen một chân vào, đây chẳng phải kiếm chuyện sao?

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì thân phận Cửu Vĩ Hồ của Ly Trạch cho nên mới mời cậu ta đến để chủ trì đại cục thật?

Rắm á!

Lần trước anh ta căn bản không để Ly Trạch vào mắt, lúc này mới mấy ngày thôi đã đổi tính? Sao có thể như thế được được?

Đừng nói tên này phát hiện cái nồi này quá lớn nên tính đi tìm mấy tên quỷ chết thay như họ đến đội giùm nha.

"Tôi cảm thấy nơi này có vấn đề." Kế Ngỗi thấp giọng nói.

Phạm Lam nhướng mày: "Vì sao?"

"Kết giới này là kết giới phong ấn sức mạnh của yêu tộc, gần như là vô hiệu đối với Thần tộc mà nói." Kế Ngỗi nói: "Nhưng đối với yêu tộc hệ hỏa mà nói thì lại là gánh nặng cực lớn, có thể áp chế yêu quang của bọn họ, buộc bọn họ hiện nguyên hình, tương đương với việc khiến cho bọn họ mất đi bất kỳ năng lực phản kháng nào."

Phạm Lam nhanh chóng nhìn thoáng qua Ly Trạch: "Ly Trạch hình như không có phản ứng gì."

"Yêu lực của Cửu Vĩ Hồ đã gần với Thần, đương nhiên không có hiệu quả."

"Cửu Hạ cũng ở trong kết giới đó."

"Trên người anh ta nhất định có pháp bảo hộ thể."

Phạm Lam chép miệng.

Hờ hờ.

Xuyên qua quảng trường dài thật dài, bọn họ đi tới trước một gian xưởng, cần cẩu bỏ hoang đang treo cao đang rỉ sắt loang lổ bong tróc giống như một con dã thú xương sắt đã chết và đang thối rữa.

Cửu Hạ đẩy cảnh cửa rỉ sắt ra, cánh cửa ọp ẹp mở ra.

Một mùi hương nồng đậm phun ra từ trong cửa, Ly Trạch hắt hơi mấy cái, Phạm Lam dùng tay áo quạt quạt liên tục phía trước, khói bụi rơi xuống tung bay... cô nhìn thấy một phòng người, không, là một phòng hồ yêu.

Bọn họ mặc quần áo của con người bình thường, ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, môi xanh biếc, đỉnh đầu đều mọc lên đôi tai hồ ly nhọn, thậm chí ngay cả đuôi hồ ly cũng lộ ra. Ngoài ra, bọn họ còn có một điểm chung đó bề ngoài tuổi tác đều rất già, tóc màu trắng bạc, bề ngoài thoạt nhìn giống như con người mấy mươi tuổi, chân yếu tay run, ánh mắt đục ngầu.

Xung quanh bày mấy chục cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo ngay ngắn, cho dù trong hoàn cảnh bẩn thỉu lộn xộn như vậy nhưng những hộp gỗ nhỏ kia mặt ngoài lại cực kỳ trơn bóng, hẳn là lúc nào cũng có người lau chùi.

"Cửu Hạ, cái tên vong ân phụ nghĩa, khụ khụ khụ, đợi hồn ngươi vào địa giới, xem ngươi lấy mặt mũi nào đi gặp các tộc trưởng đời trước! Khụ khụ khụ khụ!" Trong đó một lão già Hồ tộc tức giận mắng.

Cửu Hạ chẳng thèm liếc mắt một cái, anh ta nâng một hộp gỗ đưa đến trước mặt Ly Trạch, mở ra.

"Ly Trạch đại nhân ngài xem, đây chính là lư hương Tam đàn hương do bọn họ làm."

Lư hương trong hộp thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, có màu đen nhánh, mặt ngoài thậm chí còn hơi gập ghềnh, vừa nhìn đã biết là thứ phẩm còn sót lại của xưởng nhỏ, thế nhưng "linh quang" bên ngoài lư hương lại cực kỳ không tầm thường.

Là một loại hồng quang trong suốt, ánh sáng màu đỏ này rất khó hình dung, giống như ráng hồng đẹp nhất của buổi hoàng hôn, lại giống như ngọn lửa nóng bỏng nhất trong các ngọn lửa.

Thiên Nhãn của Phạm Lam bị loại ánh sáng này làm cho hơi nóng lên, trong lòng cô nảy ra một nghi vấn: Cái lư hương Tam Đàn này, thật sự là đồ giả sao?

Ly Trạch mở to hai mắt, lông trên người cậu hơi xù lên, giống như lúc chải lông bị cọ xát rồi nổi lên tĩnh điện vậy. Cậu ta đang muốn nói chuyện thì đám lão hồ yêu kia lại đột nhiên trở nên kích động.

"Ly Trạch đại nhân? Là Ly Trạch đại nhân sao?"

"Ly Trạch đại nhân, chúng tôi cuối cùng đợi được ngài trở về rồi!"

"Ly Trạch đại nhân, ngài đừng nghe gã Cửu Hạ này nói bậy, ba lư hương này là chúng tôi tỉ mỉ chế tác theo phép thuật cổ xưa, đâu phải là những sản phẩm mà dây chuyền lắp ráp hiện đại kia có thể so sánh được."

"Cửu Hạ gã ta là ác ý cướp đi hoa văn mật của lư hương Tam Đàn, những lư hương Tam đàn mà bọn họ làm mới là đồ giả!"

Đám lão hồ ly khóc rống lên, vấn đề là đối tượng khóc lóc kể lể... lại là Kế Ngỗi.

Còn có một lão hồ yêu còn kéo lấy ống quần Kế Ngỗi để lau nước mũi.

Phạm Lam: "..."

Cái quái gì vậy?!

Mặt Kế Ngỗi nhăn thành vỏ quýt, cố nén lại để không nổi bão: "Các người nhận nhầm người rồi, kia mới là Ly Trạch."

Đám lão hồ yêu trừng đôi mắt đục nhìn xung quanh.

Ly Trạch nhảy xuống đất: "Những gì các ngươi nói là thật sao?"

Đám lão hồ yêu hoàn toàn choáng váng, bọn họ nhìn Ly Trạch chừng một phút đột nhiên gào khóc đinh tai nhức óc.

"Hồ tộc không xong rồi."

"Không nghĩ tới chờ cả vạn năm, lại đợi được một con cửu vĩ hồ hói đuôi."

"Xong rồi, xong rồi, Hồ tộc đã bị Thiên Đạo vứt bỏ rồi."

"Tổ tiên Hồ tộc ơi, các ngài mở mắt ra mà xem một chút đi!"

Dung Mộc: "..."

Kế Ngỗi: "..."

Phạm Lam: "..."

Thân thể Ly Trạch hơi run lên, hình như cứng đờ tại chỗ sau lại bị Dung Mộc nhẹ nhàng ôm lên.

"Ly Trạch đại nhân, ngài cũng thấy rồi đó, bọn họ đều là tuổi già mắt hoa, không rõ lý lẽ." Cửu Hạ nói: "Cục quản lý chất lượng Thiên Đình ba trăm năm trước đã xây dựng logo hoa văn mật của lư hương Tam Đàn, sản phẩm không có tiêu chuẩn này thì đều là đồ giả. Tôi cũng tuyệt đối không ngờ phái bảo thủ vì tư dục của mình mà dám ở dưới mí mắt của tôi làm ra chuyện mất nết trái pháp luật như vậy, là tộc trưởng tôi thực sự thất trách."

Tuy rằng anh ta miệng nói là thất trách, nhưng nhìn biểu cảm của anh ta hình như cũng không có bất kỳ ý nghĩ hối hận nào... không biết có phải là ảo giác của Phạm Lam hay không mà cô cảm thấy khóe miệng anh ta có hơi nhếch lên, nhìn thế nào cũng thấy thật chướng mắt.

"Ly Trạch đại nhân, ngài xem việc này nên xử lý như thế nào ạ?" Cửu Hạ lại hỏi.

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Phạm Lam đã hiểu.

Tên này rõ ràng là đến chơi Ly Trạch.

Phái bảo thủ sùng bái sức mạnh thuần huyết hồ tộc, Ly Trạch là thần tượng tinh thần của bọn họ, phái bảo thủ bây giờ làm ra chuyện phạm pháp, Hồ tộc vốn có thể tự mình báo cáo nhưng anh ta hết lần này tới lần khác nhất định phải nhường lại quyết định cho Ly Trạch, nếu như cậu thả đám lão Hồ tộc này thì là vi phạm pháp luật Tam Giới, nếu Ly Trạch muốn xử lý theo pháp luật thì giống như hung hăng tát vào mặt phái bảo thủ, phái bảo thủ khẳng định sẽ chia cắt Ly Trạch.

Cho dù Ly Trạch chọn lựa như thế nào thì đều khó lòng cả.

Gã Cửu Hạ này, tâm tư thật sự quá hiểm ác. Có cần phải làm đến mức đó không? Ly Trạch chỉ là một nhóc hồ ly không có đuôi thôi, cần phải kiêng kỵ như vậy chứ?

Phạm Lam tin rằng không chỉ mỗi cô hiểu mà Dung Mộc và Kế Ngỗi cũng hiểu. Sắc mặt của thần Thổ Địa đại nhân và Trù Thần đại nhân đều không dễ nhìn lắm, Kế Ngỗi thậm chí bắt đầu tra cứu số dư pháp lực, xem ra là muốn đánh Cửu Hạ một trận.

Ly Trạch lẳng lặng nhìn Cửu Hạ, râu trên má hơi giật giật.

Phạm Lam: "Ly Trạch, cậu nghĩ kỹ rồi à..."

"Chỗ này thối thật." Ly Trạch nói.

Hai giây im lặng.

Cửu Hạ: "Hả?"

Ly Trạch híp mắt: "Tôi đã ngửi thấy mùi này ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện trung ương Tam Giới!"

Cửu Hạ: "Cái gì? Nhà vệ sinh?"

"Ở đó!" Bốn móng vuốt của Ly Trạch đạp không trung nhảy lên, phun ra một ngọn lửa hồ ly.

Toàn bộ không gian bị thiêu đốt, chênh lệch nhiệt độ dẫn đến không khí dao động kịch liệt, một luồng ánh sáng yếu ớt lay động hiện lên trong không khí.

"Là kết giới thứ nguyên cảnh!" Phạm Lam hét lớn.

Vỏ điện thoại di động của Dung Mộc xẹt qua một chuỗi hào quang rườm rà rực rỡ giữa không trung, giống là chú ngữ kỳ lạ gì đó, anh ta thậm chí còn không khởi động bất kỳ pháp chú nào nhưng ánh sáng mơ hồ kia giống như có sinh mệnh, phác họa ra một đường cong màu lam lộng lẫy, dần dần hình thành một đồ án hình tròn hoa lệ.

Đồ án bị lún vào, giống như bị người nào đó ấn vào nút bấm khổng lồ.

Toàn bộ không gian bắt đầu nhanh chóng biến hóa, cảnh tượng đan xen rồi hòa tan với nhau, mắt Phạm Lam hoa lên nhoáng cái đã bị hút vào một thứ nguyên cảnh mới.

Là một căn phòng cổ kính, cột trụ phai màu, đá xanh rêu phong, ánh mặt trời ngoài cửa sổ mông lung vàng vọt. Giữa phòng bày một cái bàn gỗ hoa lê cổ xưa, trên bàn đặt một cái lư hương Tam đàn hương, hương trong lư sắp cháy hết, Phạm Lam ngửi thấy mùi hương thấm vào lòng người.

Dưới gầm bàn, có một người đàn ông đang nằm thẳng cẳng.

Là Đào Khôi.

3.3.2022