Sự Nghiệp Và Tình Yêu

Chương 4: Hẹn dùng cơm



Ninh Thanh năm nay 24 tuổi, bắt đầu đối diện với một vấn đề nan giải: Bị thúc giục kết hôn.

Mẹ cô cứ luôn nói tới nói lui, thúc giục con phải nhanh chóng tìm được đối tượng, khiến Ninh Thanh cảm thấy hết sức phiền phức. Đã gặp qua một vài đối tượng được bạn bè thân thích giới thiệu, nhưng cũng không có kết quả gì.



Nếu như nói rằng Ninh Thanh không có bất kỳ yêu cầu gì đối với người yêu tương lai của mình là không có khả năng, chỉ là sở thích của cô rất truyền thống: “Ý trung nhân của mình phải là một vị anh hùng”, người này có thể nhìn thấy cô sáng lấp lánh ở giữa biển người mênh mông, tôn trọng cô, yêu cô, cứu cô ra từ trong biển lửa.

Nhưng về một phương diện khác, tính tình của cô lại không muốn đem tất cả hi vọng của mình ký thác vào một người. Nếu gặp được vấn đề khó vượt qua khả năng giải quyết của mình, cô sẽ không đứng yên mà chờ đợi, cũng sẽ không dựa vào người khác, cho dù hắn có vui vẻ tình nguyện giúp cô giải quyết vấn đề, cô cũng sẽ nỗ lực tìm cách tự mình lo liệu.



Nói cách khác, Ninh Thanh là người theo chủ nghĩa bi quan, cũng là người chán ghét mạo hiểm, nhưng sâu thẳm trong tính cách lại có một mặt li kinh phản đạo, có thể gọi là tính cách phản nghịch.

Ninh Thanh nghĩ đến chỗ này, lại nhớ tới cấp trên bảo cô tăng cường cống hiến ra ngoài nhiều hơn một chút thì có thể thăng chức tăng lương, cô không khỏi nhẹ nhàng cười: “Được thôi.”



Cô nghĩ mình đích thực là có ý tưởng phản nghịch, không nghe theo lời cha mẹ, không nghe lời giải thích cấp trên và đồng nghiệp, chỉ tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy, nghe thấy là đã từng trải qua.

Giống như bây giờ giác quan thứ sáu đột nhiên bảo cô nên tin tưởng anh chàng vừa xuất hiện này. Ninh Thanh có ấn tượng rất tốt đối với hắn.



Anh chàng kia không ngờ cô lại thoải mái đồng ý như vậy, khuôn mặt thể hiện một chút kinh ngạc vui mừng, ngay cả việc tự giới thiệu cũng hơi lắp bắp: “Tôi tên là Lãnh Khai Tễ, Khai Tễ trong ‘chờ mây tan thấy trăng sáng’.”

Ninh Thanh rất thích lời giới thiệu này của hắn, giọng điệu nhẹ nhàng thả lỏng: “Tôi tên là Ninh Thanh, Thanh trong "tam điểm thủy thanh", anh có thể gọi tôi là Quả Chanh Xanh, hoặc quả Chanh cũng được.”

“Quả Chanh Xanh.” Lãnh Khai Tễ lặp lại một lần cái tên này, nụ cười trên khuôn mặt không hề che giấu: “Tên cô thật là dễ nghe.”



“Cảm ơn, anh cũng vậy.” Ninh Thanh khen ngợi từ nội tâm: “Tôi thích tên anh và cả sự giới thiệu của anh nữa.”

Chờ mây tan thấy trăng sáng, ý nghĩa rất tốt hi vọng cuộc sống của cô cũng có thể như vậy.

Ninh Thanh những lời này giống như một khởi đầu tốt đẹp, cô cười nói: “Mong được như những gì anh nói.”

Lãnh Khai Tễ ngơ ngẩn nhìn cô gái mà hắn phải lấy hết can đảm mới có thể đến làm quen, mùa hạ nóng bức, gió thổi mái tóc cô tung bay, ánh mặt trời thiêu đốt khiến cho khuôn mặt cô càng thêm trắng trẻo.



Đây không phải là nơi phù hợp để nói chuyện, mùa hè rất nóng, vừa mới từ trong thư viện máy lạnh sung túc bước tới, mồ hôi đã làm ướt sống lưng.

Nhưng tim hắn đập thật nhanh, “Thùng! Thùng! Thùng!”, Mãnh liệt biểu thị cảm giác tồn tại của mình.

Lãnh Khai Tễ mở miệng có chút khó khăn: “Tôi có thể mời cô một bữa cơm không?” Hy vọng có thể cứu vãn cuộc gặp gỡ không quá phù hợp này, đề cao ấn tượng tốt về hắn ở trong lòng cô.

“Được thôi.” Ninh Thanh lại thoải mái đồng ý. Cùng lắm thì chia tiền với nhau, dù sao thì một bữa cơm có đắt đến đâu, cô cũng có thể trả nổi.

Tuy rằng tiền lương của Ninh Thanh không cao, mỗi tháng cũng chỉ nhận được trên 5000 một chút, nhưng ngày thường cô không phải là người thích mua sắm, tốt nghiệp chưa đến 2 năm đã để dành được 800.000.



Ninh Thanh tự tin nghĩ: Cho dù người này có là đại gia trên trời, hắn cũng không thể tìm được một nhà hàng có thể tốn hết hàng trăm nghìn cho một bữa ăn ở đô thị loại ba này, nhiều nhất cũng chỉ mấy nghìn mà thôi.

Ngàn vàng khó mua được của yêu thích. So sánh với khuôn mặt khả ố của chị Vương, anh Kiện và sự hối thúc kết hôn lởn vởn trước mặt, một anh chàng nam tính, cả khí chất và nhan sắc đều là cao cấp quả thực cảnh đẹp ý vui, Ninh Thanh thậm chí còn muốn nói một tiếng “Cảm ơn anh”.

Lãnh Khai Tễ rõ ràng là không quen thuộc đối với chỗ này, hắn lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm nhà hàng ở gần đó. Nhận thấy ánh mắt của Ninh Thanh, vành tai hắn chợt ửng đỏ: “Xin lỗi, chờ tôi một lát.”

“Hay là cô Ninh có giới thiệu nhà hàng nào không?” Trong lúc hắn tìm thông tin trên điện thoại, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng, thoạt nhìn rất khó tiếp cận. Nhưng lúc ngẩng đầu nói chuyện với Ninh Thanh, biểu hiện bối rối hoàn toàn khác xa với khí thế vừa rồi, giống như khí thế quyết đoán sát phạt vừa rồi chỉ là một giấc mộng của Ninh Thanh.



Ninh Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh Lãnh có đặc biệt muốn ăn món gì không?”

Lãnh Khai Tễ hơi nhấp môi: “Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được.” Hắn có yêu cầu rất thấp đối với sự vật, không có món nào đặc biệt yêu thích hay chán ghét, đúng giờ ăn cơm chỉ là vì tốt cho sức khỏe.

“Vậy thì chúng ta đi ăn cua hấp có được không?” Ninh Thanh hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng. Cô thích ăn loại thức ăn có nhiều cacbonhydrat mang đến niềm vui cho người dùng, tuy rằng nó cũng không cao cấp.

Lãnh Khai Tễ mỉm cười: “Vậy đi thôi, tôi đưa cô đi.”

Ninh Thanh luôn ngồi xe buýt đến thư viện, không cần phải lo lắng đến vấn đề kẹt xe và chỗ đậu xe, vì thế cô ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là…

Ninh Thanh lo lắng nói: “Anh Lãnh, Bây giờ là giờ cao điểm rất dễ kẹt xe, hơn nữa cũng rất khó tìm chỗ đậu, nếu không tiện thì chúng ta có thể đổi sang nơi khác.”

Lãnh Khai Tễ gọi điện thoại, thông báo cho một người nào đó đến đây. Thấy ánh mắt mờ mịt của Ninh Thanh, Lãnh Khai Tễ mỉm cười: “Không sao, có tài xế đưa chúng ta đi, không cần lo lắng.”

Có, có tài xế…

Trong đầu Ninh Thanh chỉ quanh quẩn những lời này, hoảng hốt một lúc lâu. Tuy rằng cảm giác anh chàng này có gia cảnh rất có điều kiện nhưng không ngờ lại tốt đến như vậy.

Ninh Thanh nhịn không được, hỏi: “Anh Lãnh, anh không phải là người ở đây đúng không?”

Lãnh Khai Tễ do dự một chút, cuối cùng vẫn thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy. Lần này tôi đến đây là làm nghiên cứu thị trường. Hiếm khi mới đi một lần.” Hắn không phải sợ cô gái mình thích sẽ tham tiền của mình, hắn sợ cô sẽ vì điều này mà lùi bước.

Ninh Thanh hiểu ra: “Khó trách.” Cô cười với hắn: “Tôi cũng cảm thấy anh không giống với người địa phương.” Phải là gia đình danh giá giàu sang đến mức nào mới có thể nuôi dưỡng được một thân khí độ như thế này, trình độ phát triển kinh tế ở đây vẫn còn hạn chế, hắn không thể là người địa phương được, cho dù quê quán có là ở đây đi nữa, thì cũng là đã di cư đến đô thị cấp một mà sống từ lâu.

Ninh Thanh không cảm thấy bọn họ sẽ có phát triển sau này, cho nên trong cách nói chuyện cũng thoải mái hơn, không sợ để lại ấn tượng xấu với hắn.

Lãnh Khai Tễ tất nhiên không hề có ấn tượng xấu với Ninh Thanh, trên thực tế Ninh Thanh hoạt bát rộng rãi nói chuyện với hắn, mới khiến hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Chịu sự giáo dục của gia đình từ nhỏ, Lãnh Khai Tễ chưa từng dựa vào tài sản của cha mẹ, dùng thực lực cá nhân đứng ở chỗ cao nhất, đến khi ngồi ngay ngắn thì lại có các cô gái chủ động đến lấy lòng. Các cô gái theo đuổi hắn, hắn đã uyển chuyển từ chối, nhưng cũng rất kiên quyết. Trong suy nghĩ của hắn, khi gặp được một cô gái mà mình thích, hắn sẽ chủ động chinh phục, chính là phải nho nhã lễ độ, giống như hắn đối với Ninh Thanh vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được cô gái mình thích, hắn vụng về làm quen, thấp thỏm lo sợ biểu hiện của mình kém cỏi trong lòng cô.

Trong lúc hai người nói chuyện, tài xế đã chậm rãi dừng xe ở trước mặt hai người, Lãnh Khai Tễ chủ động kéo cửa xe ra: “Mời cô.”

Ninh Thanh nhấp miệng mỉm cười, thoải mái hào phóng, ngồi vào xe: “Cảm ơn.”

Đến nhà hàng, Ninh Thanh hỏi ý Lãnh Khai Tễ, rồi thành thạo gọi món.

Lãnh Khai Tễ ngắm Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lại to sáng ngời, chỉ cảm thấy trái tim vui mừng, như nai con chạy loạn.