Sự Nghiệp Và Tình Yêu

Chương 6: Không chịu thua



Khoảnh khắc khi Ninh Thanh quay đầu lại kia, cô liền cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình.

Theo phương hướng người nọ gọi cô, lãnh đạo cấp cao của công ty đều nhìn về phía Ninh Thanh, các đồng nghiệp ở bên cạnh cũng đi chậm lại, đồng loạt nhìn qua.



Không có ai lên tiếng, đồng thời yên tĩnh nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.

Trên thực tế, loại cảm giác này thật khiến người ta phải sởn tóc gáy.



Ninh Thanh cố kiềm chế cảm giác muốn sờ sờ vào lông tơ dựng đứng trên cánh tay mình, bình tĩnh chào Lãnh Khai Tễ.

Lãnh Khai Tễ đột nhiên xuất hiện ở công ty khiến cô rất bất ngờ, nhưng chuyện này cũng không có liên quan gì đến cô. Chẳng phải vừa rồi các đồng nghiệp đã nói, Lãnh Khai Tễ là khách hàng lớn của công ty đến đây tham quan khảo sát là chuyện rất bình thường hay sao...



Ninh Thanh chào hỏi xong, lại tự cảm thấy ở đây không có chuyện của mình, vừa định quay đầu tiếp tục đi về phía nhà ăn thì lại nhìn thấy Lãnh Khai Tễ bước nhanh về hướng mình.

Ninh Thanh lúc này có chút mờ mịt, không hiểu Lãnh Khai Tễ tìm cô làm gì, cho nên mới chăm chú lắng nghe chờ đối phương mở miệng.



Lãnh Khai Tễ thật sự rất cao, khi hắn đứng ở trước mặt cúi đầu nhìn cô, ánh mặt trời đầu mùa hè phủ xuống Ninh Thanh cũng toàn bộ bị chặn lại.

Ninh Thanh có chút mất tự nhiên xê dịch bước chân, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, vẫn phải miễn cưỡng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Lãnh Khai Tễ muốn hỏi cô vì sao lại không trả lời tin nhắn WeChat của mình, nhưng lại sợ khiến cho Ninh Thanh thấy phiền, do dự một lát vẫn lập lại câu hỏi mà mình đã gửi qua WeChat: “Cô Ninh, lát nữa cô có bận việc gì không? Tôi muốn mời cô một bữa cơm.”

Ninh Thanh kinh ngạc nhướng mày, cô không ngờ rằng Lãnh Khai Tễ sẽ mời cô ăn cơm, liền thành thật nói: “Không có.” Nhưng mà…



“Chẳng phải bữa trưa anh sẽ cùng ăn với ông chủ chúng tôi sao?” Cô dời ánh mắt nhìn ra phía sau Lãnh Khai Tễ, ông chủ lớn và các vị lãnh đạo cấp cao của công ty vẫn còn đang duy trì tư thế nhìn về phía bên này, biểu hiện còn tỏ ra hết sức khó đoán.

Ninh Thanh chỉ là một nhân vật nhỏ trong công ty, từ nhỏ cũng không có sự nhạy bén trong quan sát nhân tình, cho nên thật sự không thể hiểu được sắc mặt của ông chủ như thế nghĩa là gì, chỉ đơn giản thành thật hỏi người đàn ông trước mặt: “Anh không đi ăn trưa với bọn họ sẽ không sao đó chứ?”

Cô còn chưa từng điều tra về cái tên Lãnh Khai Tễ, cho nên không biết nó đại biểu cho cái gì.



Lãnh Khai Tễ nhẹ giọng cười khẽ: “Tất nhiên là không sao.” Thấy cô dường như không có vẻ giận dỗi, ánh mắt Lãnh Khai Tễ sáng quắc, cố lấy dũng khí: “Cô Ninh, có phải cô còn chưa đọc tin nhắn WeChat của tôi không?”

Ninh Thanh “A” một tiếng, mở di động ra: “Xin lỗi, xin lỗi, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi còn chưa xem di động.” Cô ngước mặt lên, dùng khẩu hình nói: “Nghe thấy tin dữ phải tăng ca cho nên…” sau đó làm ra vẻ mặt “Anh hiểu mà”.

Lãnh Khai Tễ lại cười thành tiếng, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng. Biểu hiện tinh nghịch của Ninh Thanh khiến nụ cười của hắn có làm cách nào cũng không giảm đi được.

“Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng làm món cá rất nổi tiếng, không biết cô Ninh có thích không?” Lãnh Khai Tễ đã rút kinh nghiệm từ lần hẹn vừa rồi, cho nên đã làm bài tập trước.

“Được đó!” Ninh Thanh là một cô gái thích ăn, món nào cũng thích, không kén chọn.



Khuôn mặt Lãnh Khai Tễ chỉ thoáng nở ra một nụ cười sáng lạn, vốn đã đẹp trai xuất chúng, hiện giờ khuôn mặt lại càng khiến người ta khó mà nhìn thẳng.

Sắc đẹp trước mặt, tâm trạng Ninh Thanh quả thực càng tốt đến mức không thể tốt hơn. Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có chuyện ngày mai tính, sống ở trên đời cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt. Ninh Thanh Đã ngộ ra vấn đề. Không cần phải quan tâm người khác nói gì, dù sao giờ phút này cô vui vẻ là được!

Bởi vì không cùng đi dùng cơm với bất kỳ đồng nghiệp nào, cho nên Ninh Thanh không cần phải giải thích với ai, chỉ phấn khởi đi ra bên ngoài, bộ dạng tất nhiên như đã đảo khách thành chủ: “Đi xe tôi hay là xe anh?”

Lãnh Khai Tễ cười tươi đến mức không ngừng lại được, sau đó lại tự cảm thấy mình có hơi ngốc, nhưng cũng vẫn không khống chế được nụ cười trên mặt: “Đi xe tôi đi. Làm sao có thể để phụ nữ lái xe được?”

Ninh Thanh có chút kiêu ngạo mỉm cười quay đầu nhìn hắn, hất tóc: “Vậy giao cho anh lại.” rồi sải bước như một nữ hoàng.



Lãnh Khai Tễ bị phong cách của cô làm mê mẩn đến thần hồn điên đảo: “Vinh hạnh của tôi.”

Ninh Thanh phì cười, bản thân mình cũng chợt cảm thấy ngượng ngùng.

Lãnh Khai Tễ nhìn cô cười, tự mình cũng cười không ngừng, bầu không khí giữa hai người cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn khác với những người còn lại.

Cấp dưới bị bỏ mặc: “… Tổng giám đốc Lãnh của chúng tôi còn có việc, bữa trưa hôm nay để tôi thay mặt anh ấy. Xin các vị thứ lỗi.”

Ông chủ không dám có nửa câu oán hận: “Không dám không dám, tất nhiên là chuyện của tổng giám đốc Lãnh quan trọng hơn.” Sau đó ông ta lại liếc nhìn sang một vị tay sai đắc lực của mình, người này tức khắc hiểu rõ trong lòng, lặng lẽ xuống sân khấu.

Hai vai chính đã đi khỏi, bầu không khí trong công ty cũng thoáng chốc trở nên ồn ào, các đồng nghiệp đều hỏi thăm xem Ninh Thanh quen biết với ông chủ lớn kia như thế nào, vì sao thoạt nhìn lại có mối quan hệ tốt như vậy.

Đáng tiếc là mặc kệ tay sai đắc lực của ông chủ lớn hay là các đồng nghiệp lắm chuyện, đều không ai hỏi thăm được chuyện gì, cuối cùng chỉ đành thất bại quay về.

Cả hai đương sự đều chưa từng nhắc tới đối phương với người ngoài, Ninh Thanh là cảm thấy giữa hai người bọn họ sẽ không có tiếp xúc gì thêm, Lãnh Khai Tễ thì lại cảm thấy chưa hỏi qua ý kiến đàng gái thì không thể nói năng lung tung được, tất cả mọi việc đều phải lấy suy nghĩ của Ninh Thanh làm chính.

Vì thế, cấp dưới của Lãnh Khai Tễ và ông chủ lớn của Ninh Thanh đã dùng một bữa tiệc không cảm thấy có mùi vị gì.

Cấp dưới kia từ chối chuyện ông chủ lớn cho người đưa bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi, mà tự mình lái xe về.

Nhìn theo bóng chiếc xe khách hàng biến mất, cuối cùng ông chủ lớn cũng đã có thể gọi cấp dưới của mình đến hỏi thăm xem đây rốt cuộc là chuyện gì.

Cánh tay đắc lực của ông ta đã hỏi thăm suốt cả một buổi sáng, sử dụng hết tất cả các mối quan hệ trong ngoài công ty của mình, nhưng đều không nghe ngóng được gì.

Ông chủ họ Nhạc, giờ phút đang dùng vẻ mặt không vui nhìn cấp dưới của mình.

Thấy cấp dưới tỏ ra bất đắc dĩ, tổng giám đốc Nhạc vẫn tin tưởng vào bản lĩnh của người này, những chuyện khác thì không nói, nhưng bản thân ông ta từ sau bữa cơm này cũng không moi được điều gì từ miệng đối phương.

Tổng giám đốc Nhạc tháo mất kính xuống, lại xoa chiếc mũi không cao mấy, nói: “Bỏ đi, chờ cô ta quay về rồi nói sao. Cô ta…”

Cấp dưới nghe một lời này đã hiểu ý: “Ninh Thanh. Cô gái kia tên là Ninh Thanh.”

Tổng giám đốc Nhạc lần đầu tiên nhớ kỹ tên Ninh Thanh. Trong công ty từ trên đến dưới có hơn trăm người, ngay cả mặt mũi ông ta còn không nhớ hết, thì nói gì đến tên.

“Chờ Ninh Thanh trở lại, gọi cô ta lên đây một chuyến.”

Cấp dưới tuân lệnh, sau đó hết sức tự nhiên giao trách nhiệm này cho những cấp trên trực tiếp của Ninh Thanh, bảo là chú ý Ninh Thanh, một khi cô vừa quay về thì bảo cô đến văn phòng tổng giám đốc Nhạc.

Các đồng nghiệp cũng đã hóng chuyện xong, ăn cơm xong, liền theo thói quen tụm năm tụm ba xì xầm về tin tức hot nhất vừa mới xảy ra.

Anh Kiện dùng để mặc của một lão thần ra vẻ có kinh nghiệm: “Cô gái này, chậc chậc chậc……”

Anh Kiện chỉ là một trưởng phòng không lớn không nhỏ, nhưng cũng có rất nhiều người tình nguyện nịnh nọt: “Đúng đấy, tôi thấy Ninh Thanh sắp sửa bay lên rồi.” Vừa nghe có vẻ như rất xem trọng tiền đồ của Ninh Thanh, nhưng trong lời nói đều tràn đầy sự ganh tị.

Các đồng nghiệp nữ trong văn phòng thấy anh Kiện kia nói như vậy cũng không vui nhưng lại không dám đưa ra ý kiến phản đối, chỉ bĩu môi trao đổi một ánh mắt rồi giải tán. Trong văn phòng chỉ còn lại một vài đồng nghiệp nam. Không có phụ nữ ở chỗ này kèm kẹp vô hình, lời nói của bọn họ lại càng buông thả, không cần phải kiên trì gì.

Ông chủ Lãnh có địa vị như thế nào, càng trở thành đề tài chính bị người ta mang ra thảo luận.

Trường hợp như thế này Ninh Thanh cũng đã từng gặp phải, sau khi vượt qua nỗi sợ hãi, nhục nhã và xấu hổ ban đầu, thì cô đã hoàn toàn nhìn thấu được nhân phẩm của đám đồng nghiệp nam trong văn phòng. Ngày thường có thể không tiếp xúc thì sẽ không tiếp xúc, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, thì ý định muốn nghỉ việc của cô càng kiên định hơn một phần.

Mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Người khác có thể chấp nhận số phận nhưng mình thì không. Từ trong xương cốt, Ninh Thanh là một cô gái không chịu thua, âm thầm uất hận, lại có khí chất “muốn ăn thua với ông trời”.