Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 22: Cùng nhau trải lòng



Hôm nay là ngày đoàn viên, khắp nơi đều tràn ngập ánh sáng ấm áp của gia đình. Trong mọi ngóc ngách của thành phố đèn điện được bất sáng trưng. Cảm giác ấm áp, gần gũi lan tỏa khắp chốn. Mỗi người đều có chốn đi về, quây quần bên gia đình....Có ai ngờ bên cạnh đó lại có những con người bên ngoài là ánh hào quang, giàu sang, biết bao người nhìn thấy phải ngưỡng mộ, ghen tị, vậy mà giờ đây họ lại cô độc một mình đón ngày đoàn viên. Dường như lúc này ánh hào quang quanh họ bị lép vế trước thứ ánh sáng giản dị của niềm vui đoàn viên gia đình. Lúc này đây họ trở nên thật nhỏ bé và yếu đuối, niềm vui giản đơn nhất của đời người cũng không có...Nhưng có ai nhìn thấy họ trong bộ dạng này ngoài bản thân họ và đồng loại của họ?

Trong một quán bar rộng rãi, sang trọng của thành phố, ánh đèn lập lòe, những con người đang điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc. Họ ăn mặc sang trọng, bất cần, dường như muốn điên loạn, liều lĩnh theo âm nhạc, muốn giải phóng đều gì đó. Đều là người thuộc tầng lớp quý tộc, vậy mà giờ đây lại thật đáng thương khi đang cố gắng vẫy vùng, tìm vui để leo lắt vượt qua ngày đoàn viên này, dường như họ sợ hãi và ghen tị với tất cả mọi người cho nên họ đang cố tìm nguồn giải trí bù đắp và quên đi nó.

Một người đàn ông đang ngồi trong một góc khuất uống rượu, vẻ mặt và phong thái của anh ta hoàn toàn trái ngược với những kẻ điên loạn kia. Ánh mắt thâm trầm nhìn xa xăm, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, trên người là bộ comple đen, được cắt may vừa vặn với thân hình hoàn mỹ của anh ta càng tôn thêm khí chất cao ngạo, xuất chúng của một thủ lĩnh. Anh ta chỉ điềm tĩnh uống rượu, dường như chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh. Trên bàn đã có vài chai rỗng nhưng ánh mắt anh vẫn sáng ngời, đầy tinh tường. Có thể thấy người này là cao thủ uống rượu.

Không gian sôi động như muốn vỡ tung, mọi người điên cuồng gào thét. MV vừa đưa ly rượu lên miệng uống vừa nhìn những con người đó, rồi nhìn lại bản thân mình, cười khẩy. Vẫn như bao lần đón năm mới khác, cô đơn, một mình. Từ khi hiểu chuyện MV đã không biết đến cái gì gọi là "Tết" hay "ngày đoàn viên" bởi bố mẹ anh chưa bao giờ nghĩ về nó, càng không thể giành thời gian cho việc mà họ cho là không quan trọng, nhảm nhí. Đối với họ việc kiếm tiền và thỏa mãn thú vui của mình mới là việc đúng đắn và quan trọng hơn bao giờ hết. Đã từng mong chờ, đã từng khao khát rồi từng buồn bã, giận dữ.... Nhưng rồi cũng phải quen thôi, MV không nhớ cảm giác này đã quen thuộc với bản thân từ lúc nào, càng biết nó đã quá quen thuộc đến mức chai sạm. Cứ nghĩ không còn mong chờ hay buồn bã vì nó nữa vậy mà từ khi cô xuất hiện trong lòng anh lại bắt đầu đâm chồi những tình cảm và khao khát đã mất từ lâu. Anh như cái cây già cỗi, héo mòn trong sa mạc bỗng tìm thấy nguồn nước, đang mãnh liệt muốn hồi sinh nhưng đâu biết rằng hồi sinh lại mọi cảm giác cũng đồng nghĩa với việc phải chịu đau đớn khi nó ở ngay trước mặt nhưng lại không thể chạm tới. Ngay giây phút này, trong đầu MV chỉ tràn ngập suy nghĩ và hình ảnh về hai người anh yêu thương nhất trên đời. Trái tim đập mạnh mẽ từng nhịp đang kháo khát cháy bỏng được đón năm mới bên mẹ con họ. Anh yêu sao cảm xúc ấm áp, đoàn tụ của một gia đình nhỏ bé, giản dị. Yêu sao từng giây từng phút được sống bên cạnh người mình yêu. Càng yêu sao một mái nhà yên ổn, bình dị nhất cho trái tim đã qua bao giông tố, bao đoạn đường cô độc của anh. Vậy mà thực tại lại tàn nhẫn đến đâu? Chẳng có hình bóng của hai người đó mà chỉ là cảnh tượng điên loạn, hỗn tạp đến ghê tởm của những kẻ cô đơn như anh, mỗi kẻ đang cố gắng vùng vẫy, tìm cách tự cứu mình ra khỏi cảm giác đó. Bao suy nghĩ, hình ảnh được hình thành trong đầu không ngừng hành hạ, thúc giục MV như muốn bức điên anh, vì vậy chỉ có thể làm bạn với rượu để dập tắt ngọn lửa nóng bỏng và cảm giác thèm khát đến đáng sợ đó trong lòng.

Đang quay cuồng với đống hỗn loạn trong đầu, bỗng có người giật mạnh ly rượu trong tay anh, kế đó là một cú lẳng người đầy mạnh mẽ xuống cái ghế bên cạnh khiến nó lõm xuống và rung động đến MV, tiếp theo là khuôn mặt quen thuộc đáng ghét của người được coi là bạn duy nhất của anh - Quang Tiệp. Anh ta thản nhiên uống cạn ly rượu như không biết đến ánh mắt cảnh cáo đầy tức giận của MV. QT nở nụ cười đẹp đẽ đến chói mắt quen thuộc của mình khiến MV chán ghét, sau đó mở miệng nói:

- Biết ngay là ở đây mà. Ngày này phải cùng anh em ở bên nhau chứ sao lại đánh lẻ như vậy được?

MV không thèm trả lời, cướp lại chiếc ly đặt lên bàn, rót rượu tiếp tục uống. Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu bên cạnh QT vang lên, nhắc nhở người con trai đã quên mất cô ta từ khi nhìn thấy người anh em của mình:

- Anh Tiệp, anh không giới thiệu người này với em à? Quên mất sự hiện diện của em chắc?

Ngừng lại nụ cười, vẻ mặt QT đột nhiên trầm xuống, quay sang nhìn cô ta đầy chán ghét, bỗng dưng thấy hối hận vô cùng. Sao lúc đầu anh lại ngu ngốc đi chọn cô ta làm gì? Nhìn dáng vẻ ẻo lả, không xương của cô ta làm anh buồn nôn.

Lúc này MV mới để ý đến thì ra QT không đi một mình, còn có một con bạch tuộc đang dính trên người. Vẻ mặt ngán ngẩm đau khổ và ghét bỏ của QT làm anh buồn cười, cẩn thận quan sát con bạch tuộc đó. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc kiểu sinh viên trong sáng và thuần khiết, khuôn mặt có vẻ như trang điểm nhẹ nhàng nhưng thật ra là được chát một lớp phấn dày đến trắng bệch, môi hồng chúm chím. Bây giờ đang thịnh hành mốt trang điểm kiểu Hàn Quốc, tự nhiên nhẹ nhàng. Nhưng lại chẳng hợp với cô ta một chút nào. Mặc dù trên người mặc bộ quần áo kiểu sinh viên, ra vẻ ngây thơ trong sáng nhưng ánh mắt lẳng lơ và cử chỉ khiếm nhã của cô ta đã vạch trần tất cả. Cỏ vẻ như cô ta đang cố gắng tỏ ra như vậy theo yêu cầu của QT. MV bật cười nhìn hai người. Từ bao giờ cậu ta lại thích loại con gái như vậy?

- Còn phải giới thiệu sao? Cô không biết đến cậu ta? - QT cười khẩy, nhàn nhạt mở miệng.

Bị nói trắng ra mình giả vờ, cô ta vội vàng cúi xuống, ra vẻ xấu hổ đỏ mặt. Sau đó ngước lên, bẽn lẽn nói:

- Chào anh, em là Hà Thanh, bạn gái của anh Tiệp.

Lạnh lùng nhìn cái tay đang giơ ra trước mặt, MV không đưa tay ra cũng không thèm liếc nhìn cô ta, quay sang nói với QT như không biết đến cô ta đang ngồi ở đó:

- Từ bao giờ cậu lại thích loại này vậy? Thay đổi khẩu vị rồi sao?

Câu hỏi vừa thốt ra không gian như tĩnh lặng. Cô gái nghe thấy vậy cũng không thể nào giữ được vẻ mặt thánh thiện nữa, trở nên vặn vẹo, méo mó, hết đỏ lại xang trắng rồi tím, cuối cùng là đen. Dường như cô ta ức muốn phát điên nhưng lại không dám làm gì vì cô ta biết được sự nguy hiểm của người đàn ông này, làm sao dám dây vào. Cô ta còn yêu quý cái mạng nhỏ bé này lắm. QT thì đơ người, rồi sau đó ho một tiếng, che giấu đi sự ngại ngùng của mình đáp:

- Không phải chuyện của cậu.

- Tất nhiên rồi, tôi mà thèm loại kém cỏi thế này sao? Chỉ cậu mới có những khẩu vị tầm thường và nhạt nhẽo như vậy.

MV nhướn mày ngạo nghễ, chọc tức QT, không chút để ý đến sự có mặt của cô gái đó. Lần này thì cả hai người đều đen xạm mặt lại. QT nghiến răng nghiến lợi gườm MV như con sói nhe răng múa vuốt chuẩn bị xông vào cắn xé. Ngược lại MV chẳng sợ hãi, bật cười sung sướng. Thấy vậy QT càng điên tiết hơn, nhìn lại vẻ mặt méo mó, biến dạng của người con gái đang bám dính bên người, móng vuốt của cô ta đang bò trên tay anh càng làm anh ghê tởm đến buồn nôn. Có lẽ mình đã nhầm, cái gì thuộc về bản chất thì không bao giờ có thể thay đổi, không thứ gì có thể che đậy. Khí chất của mỗi người là bẩm sinh, không phải muốn bắt chước là được. Xem ra việc tìm chút an ủi và hình ảnh của "cô" ở những người phụ nữ khác là việc làm ngu ngốc nhất mà QT từng làm bởi không người con gái nào trên đời này có thể giống cô, tinh khiết, thanh cao đầy kiêu ngạo. Cô khác hoàn toàn với họ, là ngoại lệ duy nhất trong lòng anh, vậy thì làm sao có thể tìm một chút dấu vết hay kẻ thay thế vị trí của cô trong lòng anh được? Nghĩ vậy QT lắc đầu, cười bản thân mình ngu ngốc, đưa ly rượu lên uống cạn một hơi rồi quay sang đáp trả MV:

- Cậu còn có khẩu vị nữa sao? Dám không? - QT hếch mũi, tỏ vẻ coi thường, muốn chọc cho anh tức giận nào ngờ MV lại không hề tức giận như anh mong muốn, ngược lại còn cười hạnh phúc kiêu ngạo nói:

- Không phải là không dám mà là không muốn, không bao giờ muốn nữa... bởi tôi đã có người tuyệt vời nhất cho cuộc đời mình. Chỉ có cậu không có cho nên mới phải tìm kiếm và vui đùa trong một đống rắc rối. - MV nhướn mày, đánh mắt sang bên cạnh QT ra hiệu.

Cử chỉ ngạo nghễ của kẻ thắng lợi và vẻ mặt hạnh phúc, ánh mắt long lanh như người đang đắm chìm trong tình yêu của MV làm QT tức lộn ruột, nghiến chặt răng như đang ngậm chặt cái đầu đáng ghét của MV trong miệng, không nhả ra. Rồi nghĩ ra thực tế không như vậy anh liền quay lại trả đũa:

- Vậy sao? Nhưng tại sao tôi lại không thấy mà tôi chỉ thấy một kẻ cô đơn, đang ngồi nhấm nháp nỗi buồn một mình với rượu? Có phải ý cậu là cậu tìm được người dành riêng cho đời mình nhưng đáng tiếc người đó lại không coi cậu là người đàn ông của đời mình?

Bị chọc trúng chỗ đau, MV không thể giữ được vẻ mặt tự đắc của kẻ bề trên. Mộng ảo như bong bóng tan vỡ, anh lại trở về hiện trạng của mình, chán nản, uống liền một hơi rượu. Vị đắng và cay tràn ngập trong miệng, nhưng lại không xua đi được sự khó chịu trong tim.

QT phát hiện ra mình lỡ lời, đùa hơi quá, ngại ngùng nhìn bạn đang định mở miệng thì bỗng xuất hiệnhình ảnh của một cô gái xinh đẹp, trên người mặc chiếc váy màu đỏ liền thân quyến rũ, rãnh biển maria khiến người ta mơ màng. Trông cô rực rỡ như một đóa hoa hồng đỏ, thu hút tất cả mọi ánh nhìn của đám đông. Cô gái đang đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, đang tìm kiếm ai đó. Thấy vậy QT nhếch miệng lên cười, lấy khuỷu tay huých vào người MV, rồi liếc mắt về phía cửa ra hiệu. MV dừng lại, đưa mắt nhìn theo, khuôn mặt bỗng chốc đông lại đến đáng sợ. Lúc này vừa hay cô gái đó cũng nhìn thấy bọn họ, nở nụ cười, vội vàng đi về phía này.

Đôi giày cao gót màu đen hiện ra trước mặt MV, anh vẫn không thèm ngẩng mặt, tiếp tục uống rượu. Không khí ngột ngạt và ngượng ngùng, BN không biết nên mở miệng thế nào, chưa bao giờ cô ta bị ai coi thường như vậy.

Nhìn vẻ mặt đáng thương như sắp khóc của BN, QT đành lên tiếng chữa cháy cho cô ta:

- Người đẹp cũng đến đây chơi sao?

- Em đến tìm các anh, may mà hai người ở đây thật. Chúng ta cùng đón năm mới nhé. - BN ngay lập tức nở nụ cười, nhanh nhẹn đáp lời, ngồi xuống bên cạnh MV. Đưa tay khoác tay anh như đó là một hành động quen thuộc, tự nhiên và anh là người đàn ông của cô ta, BN nở nụ cười quyến rũ nhất có thể, nhẹ nhàng nói với MV:

- Tí nữa chúng mình cùng đi xem pháo hoa nhé anh.

- Được đấy, mặc dù trò này không có gì mới mẻ nhưng dù sao cũng là mỗi năm một lần, nên đi xem cho có khí thế của Tết chứ nhỉ? - QT thích thú nói.

Nào ngờ vừa nói vừa khua chân múa tay hăng say thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của BN, QT giật mình quay lại nhìn thì trợn tròn mắt lên, không tin nổi. MV đang dùng tay túm lấy mái tóc của BN giật ra đằng sau, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt thậm chí còn có sát khí nổi lên. Trông anh lúc này không khác gì một ác quỷ với đôi cánh đen đầy sức mạnh hủy diệt đằng sau. BN đau đớn phải ngửa mặt lên, tay cố gắng túm lấy cánh tay đang túm tóc mình mong giảm bớt lực, khuôn mặt nhăn nhó, đỏ bừng vì đau đớn.

Phải mất một lúc QT mới ý thức được tình huống đang xảy ra, vội vàng xông lên, muốn gạt tay MV ra, nhưng làm thế nào cũng không xê dịch được một chút sức lực của MV, dường như tay anh còn cứng hơn đá, như gọng kìm đang xiết chặt dần dần, muốn bứt văng đầu BN ra. QT chưa bao giờ thấy anh đáng sợ và tàn nhẫn như vậy với phụ nữ, cho dù có chán ghét thế nào thì anh cũng tỏ ra lạnh lùng, không thèm nhìn họ chứ nhất định không bao giờ ra tay với phụ nữ. Vậy mà hôm nay MV lại đang dùng sức mạnh của mình với một cô gái xinh đẹp, yếu đuối. QT không thể hiểu nổi, chẳng lẽ cậu ta say đến mức phát điên?

Cô bạn gái bên cạnh anh cũng sợ hãi trừng lớn hai mắt nhìn, ngừng thở, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Mãi vẫn không gỡ được, cảm giác da đầu BN sắp bị bứt ra, QT bực mình, đánh mạnh vào tay MV một cái quát:

- Cậu làm gì vậy? Bị điên à? Bỏ ra mau.

MV không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của QT, ánh mắt sắc bén nhìn BN đang cố gắng giãy giụa trong tay anh như con gà sắp bị cắt tiết, sắc mặt trắng bệch đầy sợ hãi, lạnh giọng nói:

- Giỏi lắm, không ngờ tôi chưa tìm cô đã chủ động đến nhận tội.

Chòng mắt BN nhanh chóng trợn to hơn một chút, ngay sau đó lại trở lại bình thường, ánh mắt ngỡ ngàng, chớp chớp nước mắt đau đớn chảy xuống, đáng thương đáp:

- Anh nói gì vậy? Em không hiểu. Anh bỏ ra trước được không? Anh đang làm em đau đó.

Vẻ mặt cô ta đúng như một người không biết gì, yếu ớt vô cùng. MV cười lạnh, diễn viên xuất sắc, đóng rất đạt, suýt chút nữa anh cũng tin tưởng.

- Cô không biết? - MV nhướn mày hỏi, BN ngay lập tức gật đầu lia lịa, kiên quyết như cây phong cao ngạo, thẳng thắn trước bão tố. Thấy vậy MV cười gằn, tay càng dùng sức hơn - Cô nghĩ mình làm việc thần không hay quỷ không biết sao? Cô nghĩ đã xóa sạch mọi dấu vết? Xem ra cô coi thường Trần MV tôi quá.

- Em thực sự không hiểu anh đang nói gì. Vương, đừng làm vậy, em sắp không chịu nổi rồi. - BN khóc lóc, ra vẻ yếu đuối nói, ánh mắt van xin.

- Đúng là đến chết vẫn ngoan cố. Cô tưởng đưa hai kẻ đó sang Mỹ là tôi không tìm ra được sao? - MV lạnh lùng mở miệng, tiếng nói của anh mạnh mẽ, lạnh lẽo và đáng sợ như âm thanh đoạt hồn của quỷ dữ.

Vừa nghe xong câu đó, BN liền trợn to mắt lên đầy sợ hãi và hốt hoảng. Đến lúc này QT cũng mơ màng nhận ra chuyện gì đó anh chưa biết giữa hai người, vì vậy cũng chăm chú nhìn cô ta, sau đó hỏi:

- Thật ra giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết được không?

MV vẫn không để ý đến lời của QT, chỉ nhìn chằm chằm BN, cúi mặt xuống, ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi cô ta, gằn từng tiếng:

- Cô đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi sao? Tôi đã nói cô không được động đến cô ấy cơ mà. Xem ra cô không coi lời nói của tôi là gì. Hà Bảo Ngọc, cô nghĩ tôi sợ bố cô cho nên không dám làm gì cô sao? Cô nghĩ mình đã hiểu hết về tôi? - MV cười lạnh, tay nắm chặt lại ép cô ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, âm trầm nói - Bảo Ngọc, cô còn chưa biết đến khả năng thực sự của tôi đâu. Đối với tôi mà nói thì bố cô chẳng qua cũng chỉ là một con ruồi, tôi muốn bóp chết lúc nào cũng được. Còn băng đảng của cô, trong mắt tôi không khác gì bọn trộm cắp vặt ngoài phố, chỉ cần tôi nháy mắt cũng có thể dẹp sạch. Không tin cô có thể thử. - MV cười nhìn cô ta, trong mắt sát khí nổi lên rõ rệt làm băng lạnh không khí xung quanh. Cứ nghĩ đến chuyện cô ta dám sai người cưỡng bức cô là anh muốn bóp chết cô ta ngay lập tức, chỉ hận không thể băm thây cô ta ra trăm mảnh. Đúng là không biết trời cao đất dày, dám động vào bảo bối yêu quý nhất trong lòng anh. May mà cô không xảy ra chuyện gì, nếu không cho dù trời có sập xuống Trần MV anh cũng nhất quyết hủy diệt cả dòng họ nhà cô ta.

Thái độ tự tin mười phần của MV khiến BN chết lặng vì quá sợ hãi. Không ngờ cô ở bên anh lâu như vậy vẫn không thể hiểu được con người anh, những gì cô biết về anh chỉ là những thứ được anh cố tình bầy ra cho cô thấy nếu không một chút cô cũng không thể biết được. Còn bản thân mình cứ ngỡ là đã che giấu tốt, cứ ngỡ là anh không thể biết được nào ngờ mình vốn dĩ đã là con cá nằm trên thớt từ lâu, mọi việc mình làm chỉ là trò cười trong mắt anh. Không ngờ MV lại đáng sợ đến vậy, quyền lực trong tay anh lớn đến mức cô không thể tưởng tượng nổi. Thật nực cười, cứ ngỡ mình là người hiểu rõ nhất, là người điều khiển ván cờ, nào ngờ mình còn chẳng đáng là một con tiểu tốt. Trần MV, anh đúng là kẻ đáng sợ nhất trên đời này, lòng sâu không đáy. BN nhìn anh trân trối, thầm nói trong lòng.

MV buông bàn tay đang nắm tóc BN ra, đứng dậy nhìn cô ta từ trên xuống như một bậc đế vương cao quý, đầy quyền lực còn BN thì ngơ ngác, ngã ngồi trên mặt đất như một con búp bê đứt hết dây, vẻ mặt bàng hoàng, ngơ ngác, không dám tin.

Sự đau đớn trên đầu đã không còn nhưng cảm giác da đầu rát bỏng như đang bị cháy ngùn ngụt thật đáng sợ, BN đau đến rúm người lại, hít sâu vài ngụm khí lạnh căng đầy trong phổi hòng xua đi cái đau rát ở đỉnh đầu. Trên đầu lại chuyền đến âm thanh đáng sợ, bình tĩnh đến dịu dàng nhưng lại nặng nề ép người ta đến nghẹt thở:

- Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong năm, tôi không muốn sát sinh để tránh một năm mới xui xẻo, vì vậy cô nên cảm ơn ông trời vì sự may mắn của mình. Nể tình quan hệ của hai gia đình chúng ta, nể tình mẹ tôi và tình cảm cô dành cho tôi lâu nay, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhớ lấy, đây là lần cuối cùng tôi tha cho cô. Trần MV tôi không thích nói nhiều đâu.

Dứt lời MV xoay người đi ra khỏi quán, đúng lúc này ngoài trời vang lên tiếng bắn pháo hoa rồn rã, những bông pháo hoa được bắn lên cao nổ giòn, tung tóe thành hình bông hoa đủ màu sắc rơi xuống sau lưng MV như một bước tranh của thần Hercules ( vị thần có sức mạnh thay đổi thiên nhiên trong thần thoại Hy Lạp) tuyệt đẹp, quanh anh là ánh sáng đủ sắc màu với khuôn mặt hoàn hảo và sát khí trong mắt khiến người ta sợ hãi. MV hùng dũng bước ra khỏi đó. Mọi người nín thở theo từng bước chân của anh, ánh mắt dõi theo bóng dáng cao quý, khí thế ngời ngời của anh. QT vội vàng đuổi theo, người đẹp đi cùng anh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, nắm lấy tay anh đang đỉnh mở miệng đã bị anh gạt phắt tay ra, quay lại lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói:

- Cô xong việc rồi, không cần đến tìm tôi nữa, phí chia tay tôi sẽ bảo người mang đến cho cô sau.

Nói xong anh đi thẳng, không thèm nhìn khuôn mặt đờ ra vì ngỡ ngàng của cô ta, đến một câu tạm biệt anh còn keo kiệt nữa là. Đúng là người đàn ông tuyệt tình như lời đồn đại. Hà Thanh biết mọi chuyện đã chấm dứt, cô ta không thể níu kéo được anh, cho dù níu kéo thì kết quả nhận được chỉ có thê thảm hơn thôi. Thà rằng ngoan ngoãn nhận tiền là tốt nhất. Dù biết vậy nhưng trong lòng vẫn ấm ức và nuối tiếc, thất vọng vì mình không thể chinh phục anh ta. Một người đàn ông đẹp trai, khí thế cao ngạo lại thêm gia cảnh hoành tráng như vậy mà không thuộc về mình, đúng là đáng tiếc. Cô ta tức giận, quay lại chỗ ngồi lấy túi, đang định đi thì nhìn thấy BN vẫn ngồi trên đất, hai tay nắm chặt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng MV vừa đi, mím miệng đến chảy máu nhưng Hà Thanh không hề thấy đáng thương chút nào, thậm chí là vô cùng ghét, vì vậy cô ta dậm chân chỉ vào BN mắng:

- Tất cả là tại cô phá hỏng mọi chuyện, nếu không Tiệp đã không bỏ tôi. Thật đúng là một người đàn bà xui xẻo đáng ghét, lại còn thấp hèn, đáng khinh.

Cô ta cười khẩy từ trên nhìn xuống BN đầy miệt thị, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh thường. Sau đó cô ta cong mông bỏ đi không thèm để ý đến cô nữa.

Chỉ còn lại mình BN ngồi đó chết lặng, bao ánh mắt tò mò, bàn tán xì xào nhìn cô ta. BN càng tức giận đến phát điên, hận không thể móc hết mắt và cắt lưỡi của tất cả những kẻ đó. Chưa bao giờ cô ta phải chịu sự sỉ nhục lớn như thế này. Máu trong người cô ta đang sôi sùng sục, trái tim đập cuồng liệt như muốn phun ra khỏi lồng ngực. Quai hàm nghiến chặt lại, hận không thể giết chết tất cả những người đẩy cô ta đến hoàn cảnh này. Càng nghĩ càng không thể nhịn được, dường như đã mất khả năng kiểm soát, BN vội vàng rút điện thoại ra, ngòn tay tức giận đến run lên bần bật, khó khăn lắm mới có thể bấm xong dãy số, chuông điện thoại vừa reo đã có người tiếp, cô ta không một giây suy nghĩ, nói với người bên kia như đang ra lệnh:

- Bằng mọi cách giết chết con đàn bà đó ngay lập tức cho tôi.

- Thưa cô chủ, như vậy có nóng vội quá không? - Người bên kia nghe vậy, thử khuyên nhủ xem sao nào ngờ giờ phút này BN đã mất hết lí trí, lời khuyến đó chỉ làm cô ta càng điên cuồng hơn, tức giận quát lên:

- Bảo ông làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì? Nên biết thân biết phận của mình đi. Tôi không cần biết ông dùng cách gì, tôi chỉ muốn biết kết quả, càng nhanh càng tốt, rõ chưa?

- Dạ, rõ rồi thưa cô chủ. - Người kia cung kính đáp.

BN nghe xong liền dập máy ngay lập tức, ánh mắt chứa đầy lửa, thâm hiểm, nở nụ cười sung sướng của thần chết, nói:

- Trần MV, đây chính là anh ép tôi, anh dám không thương tiếc chà đạp lên tình cảm của tôi, sỉ nhục tôi trước mặt bao người như vậy. Anh nghĩ tôi không dám làm sao? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, thứ gì BN tôi không chiếm được thì người khác cũng đừng mong có được.

BN nghiến răng nói, ánh mắt nhìn chăm chăm phía trước. Giờ phút này cô ta trông đáng sợ như nữ thần đầu rắn trong truyện, không ai dám lại gần.... Có nhiều người luôn như vậy, không bao giờ biết đến giới hạn, càng ép thì càng lấn tới. BN chính là người như vậy, cố chấp đến mức hết thuốc chữa.

Ăn xong bữa cơm đoàn viên vui vẻ, mọi người lại quay quần bên nhau trò chuyện để cùng nhau đón thời khắc giao thừa. Trời trong xanh, gió se se lạnh, quả là thời tiết tuyệt vời cho không khí ngày tết.

AD mặc bộ quần áo màu xanh mới tinh chơi trong sân, ánh mắt sáng như sao, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của bé, nụ cười rạng ngời hiện lên trên khuôn mặt. NT đứng đó ngắm con gái say sưa, cô cũng đang mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, gần giống của con gái, mái tóc dài đến nganh lưng buông thả tự nhiên, nét đẹp hiền dịu, nhẹ nhàng bao quanh người. Hai mẹ con đã không còn căng thẳng như mấy hôm trước nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện rõ ràng bởi vì NT nghe theo lời của NH cho AD chút thời gian cân bằng lại mọi thứ và đối mặt.

Ngắm nhìn đứa con thân yêu của mình là hành động hạnh phúc nhất của mỗi người mẹ, NT cũng vậy. Thấy con vui vẻ là cô hạnh phúc như đang nở hoa trong lòng. NT nghĩ bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để nói chuyện với con gái, cô muốn hai mẹ con cùng nhau trải lòng, cô muốn mọi chuyện được sáng tỏ và giải quyết triệt để trước thời khắc thiêng liêng của một năm này. Nghĩ là làm, NT bước về phía con, nhẹ nhàng nhìn AD nói:

- AD, mẹ con mình nói chuyện nhé.

AD đang chơi với ông bà và bác Minh, mẹ Hân gần đó, nghe tiếng NT ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt mẹ, mãi sau hít một hơi đáp:. Ngôn Tình Trọng Sinh

- Vâng ạ.

Mọi người liền biết ý, tự động đi vào trong nhà, nhường lại không gian yên tĩnh, riêng tư cho hai mẹ con. NT nắm tay AD đi về chiếc phản quen thuộc dưới gốc cây xoài, ngồi xuống, sau đó xoay lại để hai mẹ con đối diện nhau. Nhìn thẳng vào mắt con, hít sâu một hơi, NT nói:

- AD, hôm nay, vào lúc này, ngay tại đây, mẹ muốn nói rõ mọi chuyện với con. Mẹ mong rằng chúng ta có thể thoải mái trải lòng với nhau bởi mẹ muốn trước khi năm mới đến con sẽ không còn bất cứ điều gì khúc mắc hay khó chịu trong lòng, mẹ con mình lại có thể vui vẻ, yên bình sống như trước kia. Con có đồng ý không?

Giọng nói của NT vô cùng nhẹ nhàng, chân thành và thẳng thắn, lúc này cô coi AD như một người bạn cùng tuổi thân thiết nhất, có thể tâm sự mọi điều chứ không phải là cương vị của một người mẹ độc đoán, có quyền dạy dỗ hay kiểm soát con mình. Vì vậy AD cũng cẩm thấy tự nhiên và không có áp lực nữa, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Hai mẹ con cùng nhìn nhau, im lặng mấy giây như cố gắng bình ổn không khí trước khi xé rách nó. Sau đó NT mở miệng nói trước:

- Trước khi nói đến chuyện đó, mẹ muốn xin lỗi con... vì đã đánh con hôm đó.

Vừa nói NT vừa nhìn AD với ánh mắt đau xót, tràn đầy hối lỗi và yêu thương. AD nghe mẹ nói vậy liền cụp mắt xuống, mím chặt miệng lại ngăn không cho nước mắt chảy ra, hai tay nắm chặt vạt áo. Nhìn dáng vẻ con như vậy NT càng đau đớn hơn, trong lòng cô như bị kim chích, nhưng cố kiềm nước mắt lại, không cho giọng nói nghẹn ngào để có thể nói chuyện được rõ ràng:

- Hôm đó mẹ quá nóng nảy, chắc chắn là con rất đau. AD có trách, có giận mẹ không?Mẹ đúng là một người mẹ tàn nhẫn. - NT tự trách, AD vội vàng ngẩng lên, mắt ngân ngấn nhìn mẹ, lắc đầu lia lịa khẩn trương đáp:

- Không phải, là do AD không ngoan, làm mẹ tức giận. Mẹ đánh AD là đúng, mẹ không phải người mẹ tàn nhẫn, mẹ là người mẹ dịu dàng nhất trên đời này. Con biết con chỉ là đau thể xác, vài ngày là khỏi ngay nhưng mẹ là nỗi đau trong lòng, rất khó để chữa trị. AD mới là đứa con hư hỏng, làm mẹ thất vọng. Mẹ tha thứ cho AD được không? Sau này con sẽ không như thế nữa.

NT nhìn con gái yêu trước mặt, nở nụ cười hạnh phúc, giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống nhưng trong lòng lại nhoi nhói, không phải là cảm giác của nỗi đau mà là cảm giác sung sướng và hãnh diện của người mẹ khi biết con mình hiểu chuyện, ngoan ngoãn và yêu thương mình rất nhiều, cảm giác lo sợ lúc trước đã không còn mà thay vào đó là cảm giác ấm áp, hạnh phúc của con dành cho cô. Giơ tay lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt con, NT cười dịu dàng đáp:

- Được rồi, hai mẹ con chúng ta đừng tự trách bản thân nữa nhé. Coi như huề, hãy cùng bỏ qua và quên hết chuyện không vui đó đi, được không nào?

- Vâng ạ. - AD cười sung sướng, cũng giơ tay lên lau nước mắt cho mẹ.

- Làm theo cách cũ, mẹ đếm đến ba là chúng ta cùng xóa sổ nó nhé. Nào...1,2,3. Xóa hết, xóa hết mọi việc không vui đi.

Hai mẹ con cùng cười tươi đọc thần chú của riêng họ. Sau đó NT hít sâu một hơi, lại mở miệng nói:

- Được rồi, bắt đầu vào chuyện chính nào. - NT nhìn sâu vào mắt con, giọng nói êm dịu nhưng chắc chắn và đầy sức mạnh - AD, con hãy nghe mẹ nói rõ từng từ, bây giờ mẹ chính thức nói cho con biết. - NT ngừng lại lấy hơi sau đó nói tiếp - Chú đẹp trai, tên là Trần MV.... chính là bố ruột của con. Trước đó mẹ và bố con không hề quen biết nhau, chỉ vì một sự nhầm lẫn của ông trời mà xảy ra chuyện sai lầm khiến mẹ gần như gục ngã.... Sau đó mẹ biết đến sự tồn tại của con, từ đó mẹ đã vượt qua mọi đau khổ... nhưng bố con không biết đến sự tồn tại của con trong sáu năm qua bởi mẹ thực sự không biết bất cứ điều gì về bố con và mẹ cứ nghĩ sẽ không bào giờ gặp lại bố con. Mẹ thừa nhận khi gặp lại bố con mẹ không hề có ý định cho bố con con gặp nhau bởi mẹ không muốn có bất cứ liên hệ nào với bố con và mẹ sợ...sợ bố con cướp mất con khỏi tay mẹ.... Nhưng ông trời trêu đùa, trên đời này chẳng có chuyện gì là bí mật mãi mãi, bố con vẫn biết đến sự tồn tại của con nhưng vì mẹ không muốn con biết sự thật quá đột ngột, cho nên mẹ và bố đã giấu con, để bố đến gần con hơn, bồi đắp tình cảm dần dần.... Lúc đầu mẹ rất căm ghét bố con, nhưng từng ngày nhìn thấy tình yêu thương của bố dành cho con mẹ đã dần thay đổi, không còn muốn ngăn cản bố con nữa... nhưng mẹ lại lo sợ bố con sẽ chiếm mất vị trí của mẹ trong lòng con, mẹ thật ích kỉ. có phải không? - NT cười bản thân trẻ con, ngớ ngẩn đi ghen tị chỉ vì có người yêu thương bảo bối của mình - Mẹ thừa nhận mình đã quá ích kỉ khi tự ý quyết định và sắp đặt mọi việc của con... nhưng mẹ không thấy mình làm sai bởi từ trước tới giờ mẹ không hề nói dối con về bố con. Mẹ không vẽ nên bất cứ một hình tượng nào về người bố trong lòng con. Mẹ muốn con dùng những gì cảm nhận được để tự vẽ cho mình người bố mà con mong muốn trong lòng, con có thấy vậy không?

AD ngước mắt lên nhìn mẹ, không trả lời, ánh mắt sâu thẳm của bé phản chiếu khuồn mặt xinh đẹp của NT. Đúng vậy, mẹ nói không sai. Xưa nay mẹ chưa hề nói bất cứ một điều gì về bố. Chính vì sự yêu thương tận tình của mọi người làm cho AD cảm thấy ấm áp, làm cho bé tự tạo cho mình một người bố tuyệt vời nhất trong lòng bởi bé nghĩ, mọi người đều yêu thương bé như vậy thì chắc chắn bố cũng vậy, bố cũng yêu thương bé và mẹ rất nhiều. Mẹ đã để bé tự hình thành người bố cho mình. Xưa nay mẹ chưa từng dối bé điều gì, một là mẹ không nói hai là mẹ nhất định sẽ nói sự thật. Mẹ yêu thương bé như vậy, bé còn trách mẹ điều gì đây?

- Mẹ thừa nhận việc có con không phải là điều mẹ nghĩ đến. Lúc đó mẹ còn quá trẻ, tương lai đang tươi sáng, mục đích của mẹ là học đại học, sau đó đi làm kiếm tiền. Lúc đó mẹ cũng lãng mạn như những cô gái mới lớn khác, mong có một tình yêu cao đẹp, nồng cháy ở Đại học... nhưng tất cả đã tan vỡ vì sự xuất hiện của bố con.... Mẹ từng căm ghét bố con vô cùng nhưng mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con. Mặc dù sự tồn tại của con là một chuyện ngoài ý muốn nhưng mẹ chưa bao giờ chán ghét hay không mong muốn có con. - NT dừng lại một chút, để cho AD từ từ tiếp nhận từng câu nói của cô, sau đó lại tiếp tục - Sự thật là nhờ con mà mẹ đã vượt qua chuyện đáng sợ đó. Con chính là thiên thần cứu rỗi cuộc đời mẹ. AD, con phải tin vào điều đó. Con chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ, cho mọi người trong gia đình chúng ta. Con là nguồn sống của mẹ, là tất cả năng lượng của mẹ. Nếu không có sự tồn tại của con thì cũng không có mẹ ngaỳ hôm nay.

Kết thúc câu nói NT không thể cầm lòng được nữa, nước mắt rơi xuống. AD cũng nước mắt lưng chòng từ lúc nào. Hai mẹ con nhìn nhau như đang lắng nghe nỗi lòng của nhau. Mãi sau AD cũng lên tiếng, pháp vỡ bầu không khí im lặng trong giây lát, nghẹn ngào hỏi:

- Mẹ, con đã nghe bác Minh giải thích về việc đó, mặc dù con không hiểu được hết vì con biết bác đã cố gắng giải thích cho con cách dễ hiểu và nhẹ nhàng nhất có thể.... Vì vậy ít nhất con cũng biết được việc bố làm với mẹ chắc chắn là việc xấu, làm tổn thương mẹ sâu sắc cho nên mẹ mới có thể căm ghét và không tha thứ cho bố. Vậy... mẹ có từng dù chỉ là một khoảnh khắc chán ghét con vì điều đó không ạ?

Nghe câu hỏi của con, NT không trả lời ngay mà nhìn sâu vào mắt AD thật lâu, sau đó cười trìu mến, nhẹ nhàng nói:

- Bố con cũng từng hỏi mẹ như vậy, lúc đó mẹ đã cười to và trả lời rằng đó là chuyện không bao giờ tồn tại. Hôm nay mẹ vẫn nhắc lại nó một lần nữa. Không bao giờ mẹ có thể ghét bỏ con dù chỉ là một phần nghìn giây. Con là tất cả đối với mẹ. Mẹ có thể đánh mất tất cả chỉ để bảo vệ và được sống bên cạnh con mãi mãi.

Nước mắt rơi xuống như mưa không thể ngừng như vòi nước hỏng van, AD nở nụ cười hạnh phúc nhào vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, AD kiên định, chân thành nói, đó chính là tiếng nói từ đáy lòng bé, ấp ủ bao ngày qua:

- Mẹ, con xin lỗi vì đã nghi ngờ tình thương yêu mẹ dành cho con....cảm ơn mẹ đã yêu con nhiều như vậy..... Con yêu mẹ, yêu mẹ nhất trên đời.

- Mẹ cũng vậy... Mẹ yêu con hơn cả sinh mạng của mình, con gái bé bỏng của mẹ. - NT bật khóc trong sung sướng, ôm lấy con gái.

Hai mẹ con ôm nhau thắm thiết, cùng nhau khóc nhưng không phải khóc cho nỗi đau mà là khóc vì niềm hạnh phúc dâng trào trong tim. Khung cảnh đẹp đẽ của tình mẫu tử sâu đậm này quả khiến người ta rung động tận đáy lóng.

Mãi sau AD ngước mắt lên nhìn mẹ, rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Mẹ, vậy chuyện giữa mẹ và bố nên như thế nào ạ?

Nhìn vẻ mặt ngây thơ lo lắng của con gái NT thấy trái tim như nảy lên, vuốt ve đôi má phấn nộn của con, cô dịu dàng nói:

- Mẹ không biết. Mẹ không muốn giấu con. Thực sự hiện tại mẹ không thể nói trước được điều gì. Mẹ chỉ biết mẹ vẫn chưa thể tha thứ cho bố con hay có bất cứ cảm xúc nào với bố con. Mẹ cũng không biết liệu nó có thể xảy ra không nữa. Mẹ chỉ biết mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận bố con khi mẹ không có tình cảm với bố con bởi mẹ biết con gái mẹ cũng không muốn mẹ miễn cưỡng làm bất cứ việc gì cho dù là vì con, có phải không?- NT cười nhìn con, AD ngay lập tức gật đầu, mạnh mẽ đồng ý - Vì vậy mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn ngay bây giờ, mẹ cũng không thể nói cho con thời gian nhất định, con đừng trách mẹ nhé - NT vuốt mái tóc mềm như tơ của con, tiếp tục nói - Còn về việc có nhận bố hay không là quyền của con, mẹ không có bất kì ý kiến gì. Mẹ chỉ mong con đừng vì mẹ mà phủ nhận tất cả tình cảm chân thật bố dành cho con. Mẹ hoàn toàn không mong muốn điều đó.

NT nhìn con nói, cô muốn con phân biệt rõ mọi chuyện, hiểu biết nhiều hơn và có sự công bằng dành cho anh ta. Dù sao anh ta thật sự yêu AD rất nhiều. NT trân trọng điều đó.

AD nghe mẹ nói vậy cũng nghiêm túc suy nghĩ. Mãi sau mới nói:

- Ừm.... Vậy con quyết định tạm thời chưa nhận bố. Con biết chú ấy yêu thương con thật lòng....nhưng điều con muốn là chú ấy cũng yêu thương và cần mẹ như vậy. Con muốn chú ấy yêu thương tất cả mọi người mà con yêu thương chứ không phải chỉ là một mình con. Con muốn nhìn thấy tình yêu của chú ấy dành cho mẹ, muốn chú ấy phải làm cho mẹ cảm động, chấp nhận tha thứ cho chú ấy. Đến lúc đó con mới nhận chú ấy là bố. Mẹ đừng lo, vị trí của mẹ trong lòng AD là vững chãi và to lớn nhất, không gì có thể lung lay.... Còn nữa, con mong mẹ hiểu rằng AD không bao giờ buồn bã hay chán ghét việc mẹ yêu ai ngoài bố. Nếu mẹ thực sự không yêu bố hoặc yêu người khác thì con luôn sẵn sàng nhận người đó là bố, như bố Huy chẳng hạn. AD sẽ mãi mãi bên cạnh và ủng hộ mẹ.

Dứt lời AD liền vùi vào lòng mẹ, bé luôn yêu mẹ và đó là những gì bé thực sự nghĩ. NT xúc động ôm chặt con trong lòng. Con gái ngoan của cô, không ngờ bé lại hiểu biết đến mức này, cô rất vui và hãnh diện về điều đó. Giây phút này thực sự trong lòng NT rất hỗn loạn, cảm xúc phức tạp, không chỉ là một chữ "vui" đơn giản.

- Được rồi, mẹ hứa với con, bé con yêu dấu của mẹ. - NT nhẹ nhàng đáp, thơm lên đỉnh đầu con.

Đúng lúc này, tiếng chuông nhà thờ ở đâu đó vang lên, điểm đúng mười hai tiếng đồng thời tiếng pháo hoa nổ rền vang. Tuy cách xa thành phố nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ pháo hoa trên bầu trời bởi đây là pháo hoa nhà nước bắn, rất đẹp và bay lên cao. Những bông pháo hoa đủ sắc màu và hình dạng bay lên trời cao rồi từ từ biến mất. Bầu trời như rực sáng đầy sức sống, đây chính là những nhịp đập đầu tiên của năm mới, của sức sống mới. khởi đầu cho mọi điều mới mẻ và may mắn của một năm mới.

Hai mẹ con NT đứng lên ngắm nhìn những bông hoa toa lớn, phát sáng như những con đom đóm khổng lồ trong đêm. Thầm nhủ mọi điều buồn bã, xui xẻo của năm cũ đã chấm dứt, bây giờ là khoảnh khắc linh thiêng của đất trời, một năm mới đang đến với biết bao điều may mắn và hạnh phúc đang chờ bọn họ phía trước. Hai mẹ con cười híp mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:

- Đi hái lộc và lên chùa thắp hương cầu nguyện đầu năm thôi.

Đó chính là một tục lệ tuyệt đẹp và độc đáo của người Việt trong khoảnh khắc tiễn năm cũ và đón năm mới. Hai mẹ con NT vui vẻ nắm tay nhau vào nhà gọi mọi người chuẩn bị lên chùa....

Nhịp sống đang bắt đầu, bánh xe thời gian lại luân chuyển sang một vòng mới, xua tan quá khứ đau buồn đã qua. Nhà nhà ngập tràn sức sống đón năm mới với bao dự định mới....