Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 19: Anh từ bỏ ý định đi



Biệt thự nhà họ Hạ.

“Ba, ba vội vàng gọi con đến làm gì, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Hạ Phi quay trở lại biệt thự, nghi hoặc nhìn Hạ Quốc Đông hỏi.

“Anh Trương muốn đến nhà chúng ta đề nghị kết thông gia rồi!”

Ý cười hiện rõ trên gương mặt Hạ Quốc Đông.

“Tốt quá!”

Sắc mặt Hạ Phi thoắt cái hớn hở: “Với khả năng của anh Trương, Hạ Băng Ngữ không chống lại được, chỉ đành phải gả cho anh Trương, lúc đó tập đoàn Hạ Thị sẽ là của hai ba con chúng ta rồi!”

Hạ Quốc Đông nở nụ cười sung sướng khi thấy người khác gặp tai họa: “Ha ha, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, Hạ Băng Ngữ tối hôm qua đã làm mất lòng Thịnh Lỗi, giám đốc chi nhánh ngân hàng Bách Hoa, nghe nói Thịnh Lỗi đã mở lời nói muốn đóng băng Hạ Thị, việc này đã lan truyền khắp trong giới rồi”.

“Nhà họ Trương lựa chọn lúc này đến để đề nghị kết thông gia, chắc chắn cũng đã biết chuyện này, cho nên mới muốn lấy đó để uy hiếp Hạ Băng Ngữ”.

“Lần này, cho dù Hạ Băng Ngữ có không bằng lòng thì cũng chỉ đành ngoan ngoãn gả cho anh Trương mà thôi, bây giờ ba chỉ lo lắng nhất chính là thằng nhà quê kia, có khi nào sẽ làm hỏng việc của chúng ta!”

Hạ Phi nghe vậy, cũng cười nói: “Ba, ba yên tâm đi, thằng nhãi đó đã xích mích với con trai của môn chủ Hắc Hổ môn, bây giờ có lẽ đã bị đánh thành chó luôn rồi!”

“Có chuyện này nữa à, đúng là tốt quá, ba con chúng ta chịu đựng lâu như vậy cuối cùng cũng đến ngày được ngóc đầu dậy”.

Hạ Quốc Đông không nhịn được bật cười sảng khoái.

“Chú hai, chú rất vui à?”

Đúng vào lúc này, có âm thanh lạnh lùng vang lên.

Ngay sau đó, Hạ Băng Ngữ từ từ đi vào trong sảnh chính.

Cô nhận được điện thoại của Hạ Quốc Đông bảo quay về, đã biết được việc Trương Thế Toàn chuẩn bị đến đây đề nghị kết thông gia. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Đối với việc này, Hạ Băng Ngữ vốn luôn từ chối, nhưng Hạ Quốc Đông lại nói, nếu như cô không quay về thì Trương Thế Toàn sẽ đi thẳng đến tập đoàn Hạ Thị.

Vì tránh ảnh hưởng đến công việc, Hạ Băng Ngữ chỉ đành quay về một chuyến.

“Băng Ngữ, cháu về rồi đấy à”.

“Chú và anh Trương đã nói chuyện xong rồi, đợi chút nữa bọn họ đến đây đề nghị kết thông gia, cháu chỉ cần đồng ý là được”.

“Còn về thời gian tổ chức đám cưới, mấy ngày tới tổ chức luôn là được!”.

Hạ Quốc Đông nhìn thấy Hạ Băng Ngữ thì bỗng đổi giọng điệu mệnh lệnh của người lớn trong nhà nói.

“Hạ Quốc Đông, chú đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, tôi có thế nào cũng sẽ không gả cho Trương Thế Toàn đâu”.

Hạ Băng Ngữ nhấn mạnh.

“Cô Hạ, lời này của em nói chắc nịch quá nhỉ?”

Giọng điệu đùa cợt bỗng nhiên vang lên.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy bóng người đang tiến đến gần, đi phía trước là một người đàn ông trung niên và một thanh niên.

Mà lúc này, người thanh niên kia đang nở nụ cười đầy vẻ trêu chọc nhìn chằm chằm Hạ Băng Ngữ, thể như đang nhìn một món đồ chơi.

“Anh Trương, mọi người đến rồi à!”

Hạ Quốc Đông vội vàng cung kính chạy lên đón tiếp.

Sắc mặt Hạ Băng Ngữ lại vô cùng lạnh lùng nhìn người thanh niên kia: “Trương Thế Toàn, tôi có thể nhắc lại một lần nữa, tôi có thế nào cũng sẽ không gả cho anh, anh không cần lãng phí thời gian nữa, có thể đi về được rồi!”

Trương Thế Toàn lại như trêu chọc: “Cô Hạ, theo như tôi được biết, ngân hàng Bách Hoa đang chuẩn bị đóng băng Hạ Thị đúng không?”

“Nếu như em đồng ý gả cho tôi, ba của tôi và ngân hàng Bách Hoa có mối quan hệ tương đối thân thiết, chắc chắn sẽ giúp em giải quyết được vấn đề này, em có chắc là không muốn suy nghĩ thêm?”.

Sắc mặt Hạ Băng Ngữ hơi đổi, việc này cô đã biết, nhưng vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết.

Nhưng Hạ Băng Ngữ sẽ không khuất phục, lạnh lùng nói: “Trương Thế Toàn, anh bỏ cuộc đi, tôi đã có chồng rồi, bất kể nhà họ Trương đưa ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ không đồng ý!”