Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi

Chương 5



8

Doãn Dạ đã thuyết phục ta.

Mặc dù ta là một bông hoa, nhưng ta không bị ngu.

Bởi vì truyền thuyết hoa thiên thạch, cho nên có không ít người muốn có được bọn ta.

Ta không thể tự mạo hiểm được.

Ta kéo tay Doãn Dạ đi nhanh hơn một chút: "Cũng không biết có kẻ nào chú ý tới chúng ta hay không, mau chạy đi, đừng để bị theo dõi."

Ta nắm lấy tay Doãn Dạ, không hề chú ý tới giờ phút này khóe miệng hắn đang giật bằn bặt sắp cong lên nhưng lại ra vẻ lãnh ngạo rụt rè.

Sau một ngày đi chơi với Doãn Dạ, hắn dẫn ta đến nhà trọ.

Khi chưởng quầy hỏi bọn ta muốn mấy gian phòng, hắn nói: "Một phòng."

Sau đó dưới ánh mắt đánh giá của chưởng quầy, hắn nhếch môi, đặc biệt thêm một câu: "Bọn ta là phu thê."

???

Hắn thật đúng là cái gì cũng dám nói.

Một phòng thì một phòng, lấy hắn làm gối đầu, cũng khá thoải mái.

Chưởng quầy lại nhìn bọn ta, muốn nói lại thôi.

Ta cảm thấy, ánh mắt kia đang nghi ngờ xem có phải Doãn Dạ đã bắt cóc ta hay không.

Mà ta không nghĩ nhiều, phấn khởi kéo Doãn Dạ đi về phía phòng khách.

Nhưng sự thật chứng minh, vẫn là ta nghĩ nhiều rồi.

Ta nghe chưởng quầy tiếc hận nói một câu: "Cô nương đẹp thế mà lại bị ngốc! May mà nam nhân của nàng không vứt bỏ nàng, bằng không thì thảm biết mấy."



Ừm, nó không hề giống suy nghĩ của ta chút nào.

Thì ra, ánh mắt kia chỉ đang thương hại Doãn Dạ mà thôi.

Đau lòng phận hoa quá đi.

Thế cho nên ta niệm thầm vài câu: "Ông mới ngốc, cả nhà ông đều ngốc!"

Ta giận tới mức kéo cái lá trên đầu xuống.

Ủa?

Sao trên đầu ta lại có lá dị ta?

9.

Ta lại t ự k ỷ.

Doãn Dạ đi vòng quanh ta mấy vòng, cũng rất hoài nghi nhìn cái lá mọc trên đầu ta.

Không còn cách nào khác, bọn ta cứ thế mà kết thúc chuyến đi đến nhân gian này.

Sáng hôm sau, bọn ta trở về đảo Tiên.

Chỉ là lần này sau khi trở về, Doãn Dạ không giấu ta đi nữa. Ta có thể đi đến mọi nơi trên đảo Tiên, còn được phép nói chuyện với những người khác trên đảo Tiên nữa.

Tất cả sự thay đổi bắt đầu sau khi mỹ nhân đến.

Ta càng tò mò về nàng ta hơn.

Vào một hôm, ta thừa dịp Doãn Dạ không có ở đây, lén đi tìm vị mỹ nhân kia, trong đôi mắt bình tĩnh của mỹ nhân, vào lúc nhìn thấy ta, nó lại nổi lên một chút dao động.

"Ngươi tới rồi." Nàng ta nhẹ nhàng nói, giọng nói cực kỳ dễ nghe.

Ta ngồi xếp bằng đối diện với nàng ta, đôi mắt tròn xoe vẫn luôn nhìn nàng ta.

Nàng ta chỉ cười cười: "Có gì muốn nói, cứ việc hỏi thẳng đi."

Ta nâng má, rất là nghiêm túc hỏi: "Đã có ai khen ngươi rất đẹp chưa?"

Nàng ta hơi sửng sốt, sau đó chua xót trả lời: "Ngươi là người đầu tiên."

Ta nói: "Vậy thì bọn họ thật sự đúng là không biết thưởng thức cái đẹp gì hết."

Lúc ta khen nàng, khóe môi nàng giật giật, trong mắt lặng lẽ nổi lên một ít cảm xúc mà ta không thể hiểu được.

"Ngươi không tò mò vì sao ta lại tới nơi này sao?"

Ta tò mò chứ!

"Nhiễm Nhiễm, ngươi thật sự rất may mắn.Nghiêm túc mà nói, ta thật sự ghen tỵ với ngươi."

Trong ánh mắt đầy tò mò của ta, nàng ta chỉ thở dài, để lại hai câu như vậy.