Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi

Chương 7



11

Nghe Doãn Dạ giải thích xong, cuối cùng ta cũng hiểu.

Thực ra thì con của ta vẫn đang ở trong bụng ta, nhưng vì ảnh hưởng bởi bản thể của ta, cho nên lá của bé hoa nhỏ mới mọc trên đầu ta.

Nói đúng hơn thì, thỉnh thoảng nó sẽ nhảy ra một xíu, để tìm cảm giác tồn tại.

Ta đang mang thai, Doãn Dạ gần như không rời một tấc.

Điều này làm cho cuộc sống vốn nhàm chán của ta, lại càng trở nên nhàm chán hơn.

Trừ việc bồi bổ mỗi ngày ra, ngày nào Doãn Dạ cũng dẫn ta đi xem các đệ tử của hắn tu luyện.

Nhưng ta chẳng thấy thích thú gì cả mà chỉ thấy nhàm chán hơn thôi.

Vì vậy, mỗi ngày ta đều ồn ào bên tai Doãn Dạ, ta sắp héo mòn rồi, ta muốn đến nhân gian hút dương khí.

Doãn Dạ bị ta làm phiền đến không còn cách nào khác, đành phải đưa ta đến nhân gian.

Bé hoa nhỏ đã có linh tính, bé đã biết trốn đi rồi.

Lần này Doãn Dạ cố ý tránh xa chỗ lần trước bọn ta đã đi qua.

Mặc dù chàng đã làm như vậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tên thư sinh kia.

Đúng vậy, bọn ta lại gặp lại hắn ta.

So với trước đây, khuôn mặt của thư sinh đã lộ rõ rất nhiều dấu vết năm của năm tháng. Một ngày ở đảo Tiên bằng một năm ở nhân gian. Hắn ta già rồi, nhưng bọn ta thì vẫn chưa.

Hắn ta liếc mắt một cái liền nhận ra ta: "Nhiều năm không gặp, cô nương vẫn còn trẻ như vậy, xinh đẹp động lòng người."

Doãn Dạ vẫn tràn đầy ngập địch ý với những nam nhân quanh ta như cũ: "Vì có ta ở đây, nên nàng mới được bảo dưỡng tốt.”

Thư sinh ngước mắt lên, ý cười trong suốt: "Thật sự là một đôi bích nhân."*

(Khen người đẹp như ngọc bích)

Sau đó, thư sinh nhìn theo bóng bọn ta đi, từ từ lật bức tranh của nhiều năm trước ra, lẩm bẩm: "Hoa thiên thạch, ta nghĩ ta đã tìm được nó rồi, nhưng một bông hoa xinh đẹp như vậy, ta thật không muốn phá hủy nó."

12

Ta và Doãn Dạ đến nhân gian dạo chơi năm tháng, cuối cùng là bị đệ tử đảo Tiên thúc giục trở về.

Các đệ tử nói, gần đây liên tiếp có người nhìn trộm đảo Tiên, ý đồ dò xét tiên cơ trong đảo.

Trong lòng ta và Doãn Dạ biết rõ, bọn chúng đang nhắm vào bông hoa ta đây.

Thế nhưng tin tức hoa thiên thạch ở đảo Tiên, là ai truyền ra?

Khi bọn ta trở về Đảo Tiên, các đệ tử đã bắt được hai người,

Bọn họ thú nhận không kiêng dè, nói là nhận được tin tức, nên mới mất lý trí, rình rập những thứ vốn không thuộc về mình.

Doãn Dạ đã xử lý chúng, và tăng cường sự cảnh giác xung quanh đảo Tiên, sau đó một mình đi gặp mỹ nhân.

Ta vốn định làm nũng đi theo, nhưng Doãn Dạ lại nghiêm túc, không đồng ý: "Nhiễm Nhiễm, nàng trở về chờ ta, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với nàng ta."

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Doãn Dạ nghiêm túc và căng thẳng như vây.

Dường như chàng đang sợ điều gì đó.

Đây cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy buồn phiền, ta biết Doãn Dạ chiều chuộng ta, dù ta có muốn sao trên trời, chàng cũng sẵn lòng hái xuống cho ta. Nhưng giờ đây, chàng lại nói “không” với ta.

Ta rầu rĩ trở lại phòng, bé hoa nhỏ cảm nhận được cảm xúc của ta, lại ngoi lên từ trên đỉnh đầu ta, bé xòe lá ra, nhẹ nhàng áp vào trán ta.

Ta sờ sờ nó, trong lòng dâng lên chút dịu dàng: "May mà còn có con ở bên ta."

Việc mang thai bé hoa nhỏ là hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng ta nghĩ trừ Doãn Dạ ra thì bé là người thứ hai đối tốt với ta.

Nghĩ đến điểm tốt của Doãn Dạ, trong lòng ta bớt giận đi không ít, ta nằm trên giường, vô tình xoay người một cái, ta phát hiện bản chép tay của Doãn Dạ.

Một quyển...ghi chép về phương pháp đắp nặn tố linh.