Sư Phụ Của Ta Biến Thành Bạch Tuộc Rồi

Chương 3: Đại hội luận kiếm (3)



Editor: Hy

Beta: Mon

"Đã lâu không gặp." Chính giữa đại sảnh đặt một tảng đá đủ màu sắc, ngũ quan hướng về phía Chu Vẫn. Giọng nói của nó vô cùng trầm thấp, nhu hòa mà thuần hậu, ở giữa đại sảnh không ngừng vang vọng.

Hai bên trái phải phía sau Thiên Nhai Thạch đặt hai con rối, thân khoác hộ giáp vai đeo bảo kiếm, nhìn qua trông giống như tượng đá bình thường, nhưng nếu ai có ý định ra tay với Thiên Nhai Thạch, chúng sẽ ngay lập tức lao lên chém đứt yết hầu kẻ đó.

Chu Vẫn bước tới trước Thiên Nhai Thạch ba thước, sau đó dừng lại.

"Câu hỏi của ta giống với hai lần trước." Y nói.

"Ta biết." Thiên Nhai Thạch đáp, "Đây chính là một câu hỏi khó. Hài tử, ngươi mang thứ gì tới đây trao đổi?"

Trong tay Chu Vẫn biến ra hộp gỗ đựng Quỷ Tụ, một cỗ lực vô hình từ từ nâng nó lên, Chu Vẫn buông tay, lùi lại phía sau một bước. Chiếc hộp đang đóng chặt tự động mở ra, độp một tiếng nhỏ, hộp gỗ rơi xuống đất, đem thanh trọng kiếm lơ lửng giữa không trung, Thiên Nhai Thạch lộ ra vẻ tán thưởng.

"Kiếm tốt, xếp hạng thứ 21 trên Thiên Binh Bảng - Quỷ Tụ." Thiên Nhai Thạch nói, sau đó than thở một câu: "Đáng tiếc vẫn chưa đủ."

"Nếu là vũ khí xếp hạng tám Vạn Trượng Mang, hoặc là xếp hạng chín Ngưng Thanh Quang, hay là hạng mười tám Độc Ảnh Tung Hoành, thì yêu cầu này, ta liền tiếp nhận." Thiên Nhai Thạch nói.

Người mà Chu Vẫn muốn tìm là sư phụ của y, Vũ Văn Hoằng.

Chu Vẫn là đứa trẻ Vũ Văn Hoằng nhặt được ở nhân giới. Năm y một tuổi được Vũ Văn Hoằng nhận làm đệ tử, mang về Thu Thủy Kiếm Tông nuôi dưỡng.

Năm Chu Vẫn mười ba tuổi, Vũ Văn Hoằng ra ngoài thực hiện nhiện vụ của tông môn, nhưng một tháng sau, thi thể hai người đi cùng y được đưa về Thu Thủy Kiếm Tông, còn tin tức về Vũ Văn Hoằng đều bị đứt đoạn, không rõ tung tích.

Năm đầu tiên Vũ Văn Hoằng mất tích, Thu Thủy Kiếm Tông phái người tới hỏi Thiên Nhai Thạch, thế nhưng lại không mang theo đồ có giá trị đến trao đổi, vậy nên nó trả lời là không biết.

Thiên Nhai Thạch là bán thần khí ở Nhân giới, phạm vi tra xét cũng chỉ có thể bao trùm trong Nhân giới, ngụ ý rằng: hơi thở của Vũ Văn Hoằng hoặc là bị người khác cố tình che dấu, hoặc là y đang ở Ma giới, Thiên Nhai Thạch không có cách nào định vị.

Trong tất cả mọi người, chỉ có Chu Vẫn không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục đi tìm tung tích Vũ Văn Hoằng.

Hai năm trước, Thiên Nhai Thạch nói cho cậu biết hơi thở của Vũ Văn Hoằng hiện có thể tra xét rồi, chỉ là còn rất mỏng manh. Nó tiên đoán rằng, nếu hai năm sau Chu Vẫn quay lại Vẫn Tinh Hải, nó có thể đưa ra vị trí cụ thể mà Chu Vẫn đang tìm.

Vậy nên hôm nay Chu Vẫn mang Quỷ Tụ tới.

Vì để có được vị trí của Vũ Văn Hoằng, Chu Vẫn đáp ứng một điều kiện khác nữa của Thiên Nhai Thạch: Ngoài Quỷ Tụ, trong vòng ba năm, Chu Vẫn phải mang thêm một binh khí khác nằm trong 50 vị trí đầu của Thiên Binh Bảng đến cho nó.

Thiên Nhai Thạch đưa ra ba địa điểm, trong đó hai nơi không hề thấy bóng dáng của Vũ Văn Hoằng.

Sau đó, ở địa điểm thứ ba, giữa hải vực rộng lớn ở Nhân giới, Chu Vẫn tìm thấy trường kiếm của sư phụ.

Bên cạnh trường kiếm đó, Chu Vẫn còn bắt được thêm một con bạch tuộc nhỏ màu trắng.

Đúng lúc này, Chu Vẫn nhận được truyền âm từ Thiên Nhai Thạch: "Đừng buông tay."

Chu Vẫn ngẩn người, sau đó lại nghe thấy tiếng của Thiên Nhai Thạch: "Cẩn thận, đó là sư phụ ngươi."

Chu Vẫn cùng bạch tuộc nhỏ trong lòng bàn tay hai mặt nhìn nhau:...

Mặc dù đã được xác nhận bởi bùa bình an và khí tức, nhưng Chu Vẫn vẫn thử thăm dò hỏi: "Sư phụ?"

Bạch tuộc nhỏ chớp chớp mắt, đưa xúc tu nhẹ nhàng quấn lên ngón tay y.

***

Chu Vẫn mang theo Bạch tuộc nhỏ, bay về Thu Thủy Kiếm Tông ngay trong đêm. Đệ tử thủ vệ lần gần đây nhất gặp y cũng đã là vài tháng trước, biết y xuống núi để tìm vị Vũ Văn Hoằng đã mất tích nhiều năm kia.

Hắn thấy bộ dạng phong trần mệt mỏi của Chu Vẫn, bên cạnh cậu ta lại không có ai, cũng không nói câu gì, sau khi kiểm tra lệnh bài xong liền cho qua.

Ở Thu Thủy Kiếm Tông, phàm là tu sĩ có thu nhận đệ tử, mỗi người đều sẽ được nhận một ngọn núi làm nơi cư trú cũng như tu luyện, ngày thường đi lại đều bằng cách ngự kiếm.

Sau khi Vũ Văn Hoằng mất tích, Thu Thủy Kiếm Tông không mang ngọn núi này phát cho người khác. Chu Vẫn đem toàn bộ đồ vật giữ lại bộ dáng ban đầu, bố trí so với lúc Vũ Văn Hoằng còn ở đây giống y như đúc.

Chu Vẫn ngự kiếm bay qua, hộ thể cương khí xuyên qua sương mù trên núi, lưu lại vết dài đằng sau như sao chổi. Vài đệ tử đang tạm nghỉ trên chính sơn Diễn Võ Trường nhìn thấy cảnh này, một đệ tử mặc hắc y ngạc nhiên hỏi: "Kia là Chu Vẫn đúng không? Là người đứng đầu Đại hội luận kiếm năm nay?"

Một đệ tử khác mặc bạch y phủi phủi bụi trên người, nheo nheo mắt nói: "Đúng vậy, nghe nói sau khi được Vũ Văn sư thúc nhận làm đệ tử, từ năm ba tuổi đã bắt đầu luyện kiếm. Thế nhưng mấy năm nay cũng coi như có chút thành tựu, năm ngoái ở Đại hội luận kiếm thì thua Cố sư huynh, năm nay thành công trở thành quán quân, cũng chẳng có gì lạ."

Hắc y nói: "Mấy tháng trước hắn mang theo Quỷ Tụ xuống núi, đi tới Thiên Nhai Thạch để đổi lấy vị trí mà Vũ Văn sư thúc mất tích à?" Dứt lời liền nhìn thoáng qua hướng Chu Vẫn vừa rời đi, hạ giọng nói: "Hơn phân nửa lại thất bại rồi."

Bạch y đệ tử xua xua tay nói: "Vũ Văn sư thúc mất tích khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nghe nói đèn hồn chưa tắt, có lẽ người vẫn còn sống... Mà chuyện này có như thế nào thì cũng đã có các vị chưởng môn với sư thúc xem xét, chúng ta vẫn nên... đừng nói nhiều thì hơn."