Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 100: Bọn em sợ anh bị đánh!



Long Thanh Phong nói ba tiếng được liên tiếp, ông ấy cười lạnh nói: "Nếu cậu có thể đánh bại lão già, như vậy nếu Long Tổ chúng tôi tra được Vu giáo, chắc chắn sẽ thông báo cho cậu đầu tiên!"

"Nếu lão già ông đã muốn bị đánh, vậy tôi đây sẽ thỏa mãn:

Dứt lời, chỉ thấy Lý Trạch Vũ vẫn đứng tại chỗ, nửa giây sau, hắn đã vọt đến trước mặt Long Thanh Phong.

"Còn chưa nói bắt đầu, cậu không tuân thủ quy tắc."

"Binh bất yếm trá, hãy nhận lấy một quyền của tôi!"

Trong nháy mắt, Long Thanh Phong vận hồi công lực, đánh ra một quyền rất mạnh.

"Bốp!" Hai nắm đấm va chạm vào nhau, lực mạnh dao động khiến khuôn mặt Long Thiên Quân đứng bên cạnh vặn vẹo, cả

người không khỏi lùi về sau chục bước.

"Bộp!"

Một trong hai người ra tay đã bị đánh bay ra, người còn lại thì nguyên vẹn đứng tại chỗ.

Sau khi bụi bặm bay đi, khi Long Thiên Quân nhìn thấy rõ kết quả thì hoảng sợ, suýt rơi cắm xuống đất.

"Cậu nhóc khá lắm!"

Long Thanh Phong ôm ngực, gót chân tì mạnh xuống đất mới ổn định được cơ thể, lúc này miệng của ông ấy chảy máu tươi.

Ông ấy bị thương!

Lý Trạch Vũ phủi bụi trên người, hẳn thản nhiên nói: "Tôi còn chưa dùng lực, ông đã không được?"

Dứt lời, hắn nghênh ngang đi ra cửa chính. "Sư phụ, ngài không sao chứ!"

Long Thiên Quân đi đến chỗ Long Thanh Phong, hẳn ta lo lắng hỏi.





Long Thanh Phong hít một hơi, ông ấy hoảng sợ nói: "Thời khắc mấu chốt thăng nhóc kia lưu tình, nếu không vi sư sợ không nhìn được mặt trời ngày mai."

"Sư phụ, hẳn mới hơn hai mươi tuổi, sao lại có thể mạnh như vậy?"

Long Thiên Quân nuốt nước miếng.

Hắn ta biết Lý Trạch Vũ rất mạnh, nhưng không ngờ người này lại khủng bố như vậy.

Đến cả sư phụ hẳn ta cũng không chịu được một chiêu!

Long Thiên Quân nhớ lại lúc ở Kim Lăng, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình không động thủ với Lý Trạch Vũ, nếu không thì chắc bốn chín ngày của hắn ta vừa qua không lâu.

"Thằng nhóc đó quả thật chính là yêu nghiệt..."

"Phụt!"

"Tạm thời đừng nói nữa, mau đỡ vi sư đi chữa thương!"

Vẻ mặt Long Thanh Phong đầy đau đớn.

Cùng lúc đó.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chờ trên xe thấy Lý Trạch Vũ nghênh ngang đi ra, nhìn qua có vẻ kiêu ngạo, bọn họ cũng phải lau mồ hôi thay cho hẳn.

Dù sao đây cũng là địa bàn của Long Tổ, kiêu căng như vậy không sợ bị đánh sao?

"Rầm!"

Lý Trạch Vũ chui vào xe, hắn gật đầu phân phó: "Lái xe, về nhài"

"Rừm rừm!"

Vật Tương Vong lập tức nhấn chân ga, chỉ sợ đi chậm thành viên Long Tổ sẽ đuổi theo.

Cẩu Phú Quý quay đầu lại, hắn ngượng ngùng nói: "Thiếu gia, nếu lần sau anh còn đến những nơi nghiêm túc như vậy, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút cho an toàn."

"Vì sao?"

Lý Trạch Vũ khó hiểu hỏi ngược lại.

"Bọn em sợ anh bị đánh!"

“Đánh tôi? Bọn họ không có gan đó, cũng không có thực lực!"

"Chậc!"

Ban đêm, nhà họ Diệp. Diệp Khinh Nhu vốn ở trong quân đội hiếm khi mới về

nhà, nhưng cô ấy lại không bước chân ra khỏi cổng, chỉ ở trong nhà một mình.

"Cốc cốc cốc!"

"Cô nhỏ!"

Có một giọng nói ngọt ngào ở cửa truyền vào.

Diệp Khinh Nhu đứng trước gương ổn định lại cảm xúc, cô ấy rửa mặt, xác định không có gì khác thường rồi mới đi ra mở cửa.

"“Cót két!"

Có một cô gái trẻ tuổi đứng ngoài cửa.

Đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng sáng, ngũ quan tỉnh xảo giống như đúc.

Ánh mắt của cô toát ra linh khí khác hoàn toàn những người phụ nữ bình thường, trong mắt ẩn chứa sự ưu sầm,

càng khiến người ta rung động hơn.

Khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn, giống như vẻ đẹp của xử nữ trinh trắng.

Có được dung nhan tuyệt thế như vậy, cho dù phụ nữ nhìn thấy cũng phải động lòng, càng đừng nói đến đàn ông!

Cô là Diệp Khuynh Thành!

Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, không phụ danh xưng mỹ nữ đẹp nhất Hoàng Thành...