Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 217: Có phải cảm thấy mình xinh đẹp hơn không?



Da thịt Trần Thanh Tuyết trắng nõn, bỗng nhiên cộng thêm nốt ruồi duyên màu đỏ này giống như nét bút vẽ rồng. điểm mắt, khiến cho khí chất cả người cô ấy có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

"Được rồi, sau này tôi sẽ không nhận lầm nữa" Lý Trạch Vũ thu hồi hai cây kim, rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Trần Thanh Tuyết soi vào gương, nhìn thấy nốt ruồi duyên xuất hiện chỗ mi tâm trong lòng vừa sợ vừa ngạc nhiên.

"Có phải cảm thấy mình xinh đẹp hơn không?" Lý Trạch Vũ cười hỏi.

Trần Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn lại, ngay cả chính cô ấy cũng không phát hiện ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ mang theo chút yêu thương.

Không khí trong xe bỗng trở nên khá vi diệu.

"Khụ khụ." Lý Trạch Vũ hằng giọng một cái nói: "Cái đó, chúng ta đi thôi, đi tới công ty trước một chuyến.

Trần Thanh Tuyết lấy lại tinh thần, trên mặt lặng yên đỏ ửng, cô ấy lập tức nhanh chóng nổ máy xe.

Sau mười mấy phút.

Hai người đã về tới khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Sói Đen đã sớm chờ dưới lầu công ty, mắt thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện lập tức nghênh đón: "Đại đương gia, là tổng giám đốc Trần tự mình muốn đi đón cậu đấy."

Hả?

Nghe nói như thế, Lý Trạch Vũ hơi lườm Trần Thanh Tuyết một cái, người kia không có dũng khí nhìn thẳng hản.

Hình như là đang thẹn thùng.

Thấy một màn này Lý Trạch Vũ hoàn toàn kết luận người phụ nữ này đã hoàn toàn thất thủ, không tự chủ mà yêu hẳn.

"Buổi tới ông nội tôi bảo anh về nhà ăn cơm, nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh."

Để lại một câu nói, Trần Thanh Tuyết rời đi giống như chạy trốn.

Sói Đen cười nhạt: "Đại đương gia, sau này e rằng tôi không thể gọi tổng giám đốc Trần nữa, phải đổi giọng gọi chị dâu Trần”

"Ồ, thăng nhóc cậu lúc nào cũng trở nên hài hước như thế rồi

Trong ấn tượng của Lý Trạch Vũ, từ trước đến nay Sói Đen là người có tính cách hướng nội, trầm mặc và ít nói.

Sói Đen giải thích: "Con người đều sẽ thay đổi mà."

Hai người một trước một sau tiến vào cao ốc công ty, di thẳng tới văn phòng Myhill.

"Đại đương gia muốn uống chút gì không? Cà phê? Trà?" Myhill khách khí dò hỏi. "Trà đi." Lý Trạch Vũ tùy tiện dặn dò.

Myhill tự pha hai tách trà cho hẳn và Sói Đen rồi ngồi xuống.

"Chín mươi phần trăm sản nghiệp của nhà họ Khương đã bị khoa học kỹ thuật Vân Dương nuốt mất, ngoài ra tôi đã mời một đoàn đội ở nước Lão Ưng tới, giúp đỡ tiếp nhận lĩnh vực. liên quan trước đó của nhà họ Khương, trước mắt tiến triển không tệ, thời gian nhiều nhất nửa năm là có thể hoàn toàn ổn định".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================

Lý Trạch Vũ không hiểu nhiều về thương nghiệp, nhưng cũng nghe được mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên. "Mời vào."

Giọng nói Myhill vừa vang lên, Diệp Khuynh Thành cầm trong tay một phần túi hồ sơ đi đến.

Lý Trạch Vũ hơi ngẩn ra, bật thốt lên: "Sao cô cũng ở đây?"

"Tập đoàn Long Trịnh chúng tôi đã tiến hành hợp tác với khoa học kỹ thuật Vân Dương rồi, để tiện bàn bạc công việc, cho nên tôi dời địa điểm công ty làm việc tới Tuyên Thành." Diệp Khuynh Thành cười giải thích một câu.

Lý Trạch Vũ cái hiểu cái không gật đầu nói: "Thì ra là thế."

"Đúng rồi.' Diệp Khuynh Thành chuyển đề tài: "Ông nội tôi bảo tôi sau này gặp được anh thì nói tiếng cảm ơn thay ông ấy, bảo anh có thời gian thì tới nhà họ Diệp gặp ông ấy tí, ông ấy có mấy lời muốn nói với anh."

Ông cụ Diệp có lời gì muốn nói với hắn? Chuyện này Lý Trạch Vũ thật sự còn chưa nghĩ tới.

"Bộp”" Diệp Khuynh Thành đặt túi hồ sơ trong tay trước mặt Lý Trạch Vũ rồi lập tức quay người muốn rời đi.