Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 27: Xông xênh quá nhỉ!



Buổi chiều, Tuyên Thành mưa lớn tầm tã.

Trong một phòng tập quyền anh dưới tầng hầm ở ngoại thành, Lý Tu bị bịt kín mắt bằng vải đen, hai tay hai chân bị trói chặt.

"Tao là người nhà họ Lý. Dmm, rốt cuộc ai cho mày cái gan này, đến cả ông đây mà cũng dám trói!"

"Đợi tao thoát khỏi đây, không chỉ mày phải chết, tất cả người có liên quan đến mày cũng sẽ được chôn cùng với mày!"

Tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng Lý Tu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hơn nữa còn thể hiện nét "ngang ngược" rất mượt mà.

Sói Đen đứng ở một bên vẫn giữ im lặng, rõ ràng không thèm đếm xỉa tới lời hăm dọa của đối phương.

Sau một hồi lâu không được đáp lại, Lý Tu không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa.

"Chỉ cần bây giờ mày thả tao ra, tao sẽ bỏ qua hết chuyện cũ!"

Giọng điệu của anh ta bắt đầu dịu đi.

"Ầm!"

Sói Đen nhổ đầu lọc điếu thuốc trong miệng xuống đất, lạnh lùng nói: 'Mày mà còn ăn nói dông dài, tao không ngại cắt lưỡi mày đâu!"

Nghe vậy, Lý Tu không khỏi nuốt nước bọt.

Nếu mất đi cái lưỡi, không chỉ không thể cảm nhận mùi vị thức ăn mà còn chẳng được hưởng niềm vui thú khi hôn đàn bà con gái!

"Người anh em à, miễn là cậu thả tôi đi, tôi sẽ ban cho cậu quyền lực tối cao, đứng đầu một thành phố có được không? Tôi là người nhà họ Lý, tôi có khả năng ấy!"

Lý Tu cố ép bản thân trấn tĩnh lại.

Nếu đối phương đã biết thân phận của mình, sao gã còn dám bắt cóc nữa. Điều đó chứng tỏ gã không phải hạng xoàng hay tầm thường gì, gần như không có thứ gì có thể thỏa mãn được đối phương.

Chỉ có quyền lực!

Một khi được hưởng thụ đãi ngộ từ thứ này thì khó từ bỏ lắm!

"Xông xênh quá nhỉ!" Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vọng lại.

Lý Trạch Vũ tiến vào cùng Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong.

Sói đen lập tức đứng dậy một cách cung kính.

Lý Trạch Vũ phất tay với anh ta, tiếp tục giả giọng khàn khàn: "Chẳng phải ngay cả gia chủ nhà họ Lý cũng chưa chắc nắm được vị trí đứng đầu của một thành phố hay sao? Mày chỉ là con cháu dòng thứ của nhà họ Lý, mày có bản lĩnh này à?”

"Tôi có, chắc chắn có!"

Lý Tu thề son sắt: 'Không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lý, đến lúc ấy tôi sẽ dốc hết toàn lực để nâng đỡ cậu bằng được!"

"Ha ha, vậy à?”

Đôi mắt Lý Trạch Vũ loé lên sát khí.

Lý Tu chợt cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, không khỏi rùng mình.

"Nói miệng không có bằng chứng, mày lấy gì để chứng minh mày sẽ lên làm gia chủ nhà họ Lý?"

Giọng nói khàn khàn của Lý Trạch Vũ tỏ rõ vẻ khinh thường.

Ngâm nghĩ một chốc, trán Lý Tu dần dần túa ra mồ hôi lạnh.

Anh ta bỗng ý thức được bản thân mình nhỡ mồm. Vừa rồi, dưới tình thế nguy ngập, anh ta đã xổ toẹt bí mật luôn

chôn sâu trong lòng vì muốn giữ mạng.

Nếu mấy lời này bị đối phương ghi âm lại, anh ta không dám tưởng tượng đến hậu quả sau này!

"Không bao lâu nữa tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lý, đến lúc ấy tôi sẽ dốc hết toàn lực để nâng đỡ cậu bằng được!"

Lo cái gì thì cái đó sẽ tới, một đoạn ghi âm lặng lẽ vang lên bên tai Lý Tu.

"Các người là ai? Rốt cuộc các người muốn làm gì!"

"Vả lại, mấy lời nói nhăng nói cuội vừa nãy chỉ là để lừa các người tin tôi mà thôi!"

"Các người cứ tưởng như vậy là có thể uy hiếp tôi hả?"